Từ lão thái thái nhìn đại tức phụ đã vào bếp, lạnh lùng hừ một tiếng, Triệu thị lập tức bước lên hai bước đón lấy cây chổi từ tay bà.
“Lời của mẫu thân quả là chí lý, tính ngày thì Tứ đệ muội cũng sắp sinh rồi, nhìn cái bụng nhọn ấy chắc chắn sẽ sinh được một tiểu tử mang gậy! Nương lại sắp có cháu đích tôn để bồng bế rồi.”
Triệu thị vừa nói vừa cười khúc khích, tay quét tuyết hờ hững chẳng để tâm.
Nàng ta không ngu xuẩn giống Lưu thị, tâm tư gì cũng bày hết lên mặt, lại còn vụng về ăn nói.
Đã không trút được cơn giận, lại còn khiến bà bà chán ghét.
Lúc này rõ ràng bà bà đã không vui, Triệu thị không thể không chọn những lời bà thích mà nói ra.
Nhưng nàng ta không ngờ, lần này vỗ mông ngựa (*) lại trúng ngay móng ngựa!
(*) Vỗ mông ngựa: ý chỉ nịnh hót
Nghe thấy lời của nàng ta, Từ lão thái thái chẳng những không nở một nụ cười mà trên mặt lại hiện lên biểu cảm càng thêm lạnh lùng.
Một tay giật lấy cây chổi từ tay Triệu thị, lão thái thái ngẩng cao đầu, hất cằm về phía phòng bếp.
“Đúng vậy, nhà lão Tứ sắp sinh rồi, nhân lúc nàng còn chưa lâm bồn, ngươi cùng Lưu thị sau bữa cơm tối hãy muối hết đống cải trắng trong viện đi, vài ngày tới e rằng chẳng có thời gian đâu.”
Lạnh lùng buông một câu như vậy, lão thái thái không thèm để ý tới nhị tức phụ đã xoay người trở về chính phòng.
Nhìn bóng lưng của lão thái thái, Triệu thị sững sờ tại chỗ.
Thường ngày lão thái thái không phải là người vui nhất khi nghe nói chuyện cháu đích tôn sao? Sao hôm nay nàng ta vừa nhắc tới, lão thái thái lại càng không vui thế?
Liếc nhìn đống cải trắng chất đống trong viện.
Nhiều cải như vậy đều phải rửa sạch mới có thể đem muối.
Nhà lại thiếu củi lửa, bà bà tuyệt đối không cho phép đun nước nóng để rửa cải.
Trời lạnh thế này, dùng nước lạnh để rửa đống cải ấy, đôi tay không khéo lại nứt nẻ, rộp đỏ vì giá rét.
Đến chạng vạng, Từ lão đầu mang theo hai đứa nhi tử, đẩy một xe gỗ củi về tới nhà.
Nam nhân đã về, Lưu thị cùng Triệu thị dọn cơm lên bàn.
Cơm tạp cùng cải trắng hầm, trong lúc ăn, Triệu thị liên tục liếc mắt ra hiệu cho Lưu thị.
Hai người đã bàn sẵn trong bếp, ăn cơm xong sẽ cùng bà bà thương lượng, liệu có thể đun nước nóng rửa cải hay không.
Nhưng cơm đã sắp ăn xong, Lưu thị vẫn không mở miệng khiến Triệu thị bắt đầu sốt ruột.
Không phải nàng ta không nhận ra ánh mắt của nhị tức phụ, nhưng Lưu thị chẳng dám động.
Vừa rồi, nàng ta chỉ mới định mở lời liền bị ánh mắt của bà bà trừng cho sợ đến mức suýt nghẹn cả miếng cải.
Vậy nên, dù Triệu thị có trợn mắt ra hiệu tới mức sắp lộn cả tròng, nàng ta cũng chỉ có thể giả vờ không thấy.
Vì Lưu thị không phối hợp, kế hoạch thuyết phục lão thái thái thất bại.
Ăn cơm xong, khi lão thái thái một lần nữa nhắc tới đống cải ngoài viện, Triệu thị tức đến xanh mặt.
Ngay lúc Triệu thị cùng đại tức phụ đang bàn xem có nên tự ý làm trước rồi xin lỗi sau không, thì trong phòng lão Tứ đột nhiên vọng ra một tiếng kêu đau đớn.
Còn chưa kịp phản ứng, lão thái thái đã từ trong phòng mình lao ra, trên tay còn cầm một gói giấy.
Nhìn thấy hai nàng, lão thái thái lập tức lớn tiếng quát:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Đại tức phụ, mau đun nước nóng, đun cả một nồi lớn! Nhị tức phụ, lát nữa pha một bát nước đường đưa vào phòng lão Tứ!”
Nói xong, bà nhét gói giấy vào tay Triệu thị rồi vội vã chạy về phía phòng lão Tứ.
Nhìn gói đường đỏ trong tay, Triệu thị cùng đại tẩu nhìn nhau không khỏi thở dài cảm kích tứ tức phụ.
Dẫu biết Lý thị có thể được uống nước đường mà các nàng chưa từng được chạm tới, nhưng ít nhất, các nàng cũng được đun nước nóng một cách danh chính ngôn thuận.
Chẳng những thế, biết đâu còn có cơ hội húp thử chút nước đường đỏ.
Không nhắc đến hai nàng đang thèm thuồng chén nước đường ấy, vừa bước vào phòng lão Tứ, lão thái thái đã cau mày lại.
Lý thị nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch, tóc tai dính sát vào má vì mồ hôi, bết thành từng lọn.
Dưới thân nàng chỉ lót một tấm chăn mỏng, hiện tại cả áo lẫn chăn đều ướt sũng.
Nhìn rõ tình cảnh, lão thái thái không khỏi kinh hãi.
Lão Tứ tức phụ, e rằng nước ối sắp chảy cạn rồi!
Lão thái thái không dám chần chừ, quay người trở lại phòng mình lật gối lấy ra một túi nhỏ nặng trịch.
Túm lấy lão Nhị vừa chạy ra xem náo nhiệt, bà nhét túi tiền vào tay hắn ta.
“Mau! Nhị Trụ, tức phụ lão Tứ khó sinh, ngươi lập tức đến mời Quý đại phu về đây! Dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy đấy, nhanh lên đi!”
Tuy sức lực kém chút, nhưng lão Nhị chạy rất nhanh, cả thôn chẳng ai đuổi kịp hắn cả.
Thấy mẫu thân lo lắng như vậy, Từ Nhị Trụ không nói lời nào đã cầm túi tiền quay người chạy đi.
Quý đại phu ở tận đầu bên kia của thôn, mà trong bụng Lý thị là hạt giống duy nhất của lão Tứ, hắn nhất định phải dốc hết sức.
Nhưng ai ngờ, khi mở cửa viện chuẩn bị lao vọt đi thì Nhị Trụ bị cảnh tượng trước mặt dọa cho chân tay mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Ngoài cửa, một đôi mắt xanh lè trừng trừng nhìn hắn…