Năm Đan Dương thứ mười ba, ngày mồng năm tháng chín, thôn Phúc An đón trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Tuyết rơi kết lại giống như lông ngỗng, nhẹ nhàng bay lượn từ không trung mà rơi xuống.
Chớp mắt, sắc trắng đã thay thế màu đất vàng mà phủ kín mặt đất.
Từ lão thái thái vừa cầm chổi quét tuyết trước cửa, vừa ngó ra ngoài đại môn.
Không ai nghĩ được năm nay tuyết lại rơi sớm như thế, các nhà vừa mới thu xong lương thực ngoài ruộng, còn chưa kịp chuẩn bị củi đốt cho mùa đông.
Lão đầu tử nhà bà cùng hai đứa nhi tử sáng sớm đã vào rừng đốn củi giờ vẫn chưa về, tuyết thì càng lúc càng lớn.
Nhìn tuyết vừa quét xong đã phủ thêm một lớp, lão thái thái nghe thấy tiếng mở cửa gian phòng của Tứ tức phụ.
*Tức phụ: con dâu
Ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy nàng ôm bụng bước ra từ trong nhà.
Nhìn cái bụng nhọn hoắt của Tứ tức phụ, lão thái thái cau mày lại.
Tối qua bà nằm mơ, trong mơ trăm thú vây quanh một chú kim phượng nhỏ, sau đó kim phượng ấy bay vào bụng Tứ tức phụ rồi nàng sinh ra một tiểu cô nương búp bê ngọc ngà.
Từ gia của bọn họ vậy mà có một cô nương là kim phượng đầu thai, lão thái thái trong mộng cười tỉnh giấc.
Vừa tỉnh dậy, lão thái thái xoay mình liền thấy lão Từ lão đầu bên cạnh cũng đang cười tỉnh.
Hai người cùng cười tỉnh giấc, đều hiếu kỳ đối phương mộng thấy điều gì.
Kết quả vừa hỏi ra, cả hai người mới phát hiện, hóa ra giấc mộng của hai người giống nhau như đúc.
Thật sự là kỳ diệu!
Chưa từng nghe qua hai người có thể mơ thấy điều y hệt nhau.
Hai lão lập tức không buồn ngủ nữa, bàn nhau rằng nhất định là kim phượng muốn đầu thai nhà họ, thần tiên trên trời mới đến báo mộng, nhắn nhủ họ phải đối đãi tốt với kim phượng.
Ban đầu lão thái thái rất tin tưởng vào điều trong mộng, nhưng lúc này nhìn bụng nhọn của Lý thị lại có chút do dự.
Lời người xưa chẳng phải nói rồi sao, bụng nhọn là nhi tử, bụng tròn mới là nữ nhi.
Bụng Tứ tức phụ nhọn thế này, sao mà sinh được cô nương chứ?
Chẳng lẽ, thực ra chỉ là một giấc mộng thôi ư?
Đang nghĩ, lão thái thái ngẩng đầu thấy Lý thị bước tới chỗ mình, tựa như muốn cầm lấy chổi trong tay bà.
“Tứ tức phụ à, hôm nay tuyết rơi lớn, con đừng ra ngoài nữa, chuyện ngoài này cứ để Lưu thị với Triệu thị làm đi.”
Lý thị nghe thấy lời bà bà* nói liền lặng lẽ gật đầu, ôm bụng lớn của mình quay người trở về phòng.
(*) Bà bà: mẹ chồng
Lời bà bà là phải nghe theo, trước đây là nghe tướng công, nay tướng công không còn thì nghe công công (*) và bà bà.
(*) Công công: cha chồng
Vừa lúc từ gian phòng mình bước ra, Lưu thị nghe được lời lão thái thái bèn bĩu môi nói:
“Tứ đệ muội cứ về phòng mà nghỉ ngơi đi, ngươi khác chúng ta, giờ ngươi là quý giá nhất, tứ đệ đã chẳng còn, chỉ còn lại hạt giống này, sau này còn phải trông cậy vào nó mà nối dõi tông đường, ngàn vạn lần đừng để xảy ra va chạm gì đấy nhé!”
Ánh mắt liếc qua bụng nhọn của Lý thị và bà bà, lời nói của Lưu thị đầy vẻ chua ngoa.
Lão thái thái thật thiên vị, chỉ vì có bầu mà tứ đệ muội được nghỉ ngơi không phải làm việc ư?
Trước kia các nàng mang thai, việc nhà nào cũng không được lười biếng.
Nói gì đến chuyện tứ đệ muội có thể sinh được đứa nhi tử, dù có là nhi tử đi nữa, giờ tứ đệ đã mất, sau này lão thái thái với lão đầu tử liệu có thể trông cậy vào cái đứa trong bụng kia dưỡng lão được không? Chẳng phải vẫn phải dựa vào lão Đại và lão Nhị thôi sao?
Lưu thị nghĩ càng sâu lại càng thấy tủi thân, mà không để ý đến Triệu thị, người từ phòng mình ra muộn hơn một bước vẫn im lặng chẳng nói gì.
Càng nghĩ càng ấm ức, trên mặt Lưu thị càng biểu hiện rõ ràng, ngẩng đầu lên liền bắt gặp bà bà đang nhìn chằm chằm vào mình bằng khuôn mặt lạnh băng.
Ở Từ gia, người có uy nghiêm nhất không phải lão Từ mà chính là lão thái thái.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do bà định đoạt.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của lão thái thái làm cho run lên, sự ấm ức trong lòng Lưu thị lập tức bị dọa cho tan biến.
Lắp bắp muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc không dám, vội vàng đi thẳng vào nhà bếp.