Mạt Thế: Trượt Băng Cầu Sinh

Chương 5: Bị nhốt

Editor + Beta: Linoko

Hạ Băng suýt nữa là rơi hàm xuống đất. Có lẽ vì cậu đã rời xa trường học quá lâu, từ nhỏ đã theo học trường thể dục thể thao nghiêm ngặt, chỉ được gặp cha mẹ nuôi vài lần trong một năm, cuộc sống khá đơn điệu.

Cậu chưa từng thấy một cậu nhóc nào đóng gói đồ ăn vặt nhiều đến thế.

Thực ra bản thân cậu cũng ít khi ăn đồ ăn vặt. Môn thể thao mà cậu tập luyện là trượt băng tốc độ cự ly ngắn, đòi hỏi thử thách tới giới hạn. Mỗi khối cơ trên người đều được rèn luyện theo phương pháp khoa học, chuẩn hóa và tăng cường, không được có mỡ thừa hay khối cơ không cần thiết cho tốc độ. Dần dà, cậu đã quên mất trên đời này còn có thứ gọi là đồ ăn vặt.

Nhưng trước khi chính thức vào đội, cậu rất thích ăn những thứ đó.

Trong vali có hai hộp quà lớn, chỗ trống nhét đầy các đồ ăn vặt rời. Hai hộp quà, mỗi hộp cao nửa thước, bị ép méo mó. Một hộp màu xanh, một hộp màu hồng phấn, trên đó còn viết "Yêu tôi, cho tôi điều bất ngờ tuyệt vời nhất".

Hạ Băng không thấy vui, hôm nay toàn là những điều khiến cậu kinh ngạc. Trần Trọng ôm hai hộp quà bất ngờ, tình huống này đặc biệt không ổn.

"Em nói thật với anh đi." Hạ Băng nhìn khuôn mặt gầy phản nghịch vừa mới thoát vẻ trẻ con của Trần Trọng, "Có phải em đã dùng hết tiền sinh hoạt để mua đồ ăn vặt hay không?"

Trần Trọng gật đầu, đặt hai hộp xuống, bắt đầu viết chữ.

"Có phiên bản nam và nữ, anh muốn ăn cái nào?"

"Vô lý, anh là nam." Hạ Băng chỉ về phía hộp màu xanh, "Thật ra em mua đầy đủ thật đấy, em là vận động viên chính thức, sao còn không rời được đồ ăn vặt này vậy?"

Trần Trọng không trả lời, đặt hai hộp quà lên bàn trà, vẫn giữ vẻ mặt ấy, mi mắt nặng trĩu.

Hạ Băng cười. "Ngốc quá."

Mi mắt nặng trĩu ấy hơi nhướng lên, Trần Trọng cúi đầu, lại ngồi xích lại gần Hạ Băng hơn.

Dù đã đói bụng nhưng lúc này chưa phải lúc thả lỏng cảnh giác, Hạ Băng chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn những xác sống thành từng mảng bên dưới, từ từ, cẩn thận kéo rèm lên.

Trong phòng khách, chỉ thắp một ngọn nến hương mùi hoa oải hương, một chút ánh sáng nhỏ, cho họ hy vọng.

Nước máy tạm thời chưa bị cắt, Mộ Phi Dương phụ trách ở nhà bếp, Lương Sơn phụ trách trong toilet, họ đã chứa đầy nước trong tất cả nồi niêu và bồn tắm có thể dùng được. Nhưng Hạ đội nói nước có thể đã bị nhiễm bẩn, nên không ai dám uống.

Vết máu trên sàn đã được lau sạch bằng cây lau nhà. Để không kinh động đến lũ xác sống ngoài hành lang, họ chỉ dám dùng một dòng nước rất nhỏ để lau. Mọi người bước đi nhẹ nhàng hết mức có thể, không ai biết thính giác của lũ xác sống tốt đến đâu.

Hạ Băng phụ trách dựng lều.

Ban đầu chiếc lều này được chuẩn bị cho kỳ nghỉ ngắn, lịch huấn luyện dày đặc khiến họ hiếm khi có cơ hội nghỉ ngơi. Là đội trưởng, cậu đã lên kế hoạch cho một chuyến đi cắm trại, chuẩn bị đầy đủ túi ngủ, nệm hơi, lẩu tự sôi, chỉ để cho các anh em trong đội được thư giãn trước khi bản thân giải nghệ.

Không ngờ trời xui đất khiến, những vật dụng dự trữ này lại trở nên cần thiết ngay lúc này.

Hai tầng phòng tắm còn có hai tấm thảm chống trượt, họ lấy xuống dùng ở tầng một, rồi dùng dây thép cố định mái che nhựa cho lều, đặt nệm vào trong và bơm hơi bằng tay. Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị cho việc cắm trại, Hạ Băng vẫn còn trong trạng thái nửa mơ màng, làm sao mà chỉ trong một đêm mọi thứ lại rối tung lên thế này?

Bản thân cậu chỉ là một vận động viên trượt băng tốc độ còn cách thời gian giải nghệ là hai năm, vậy mà đột nhiên, họ bị nhốt ở đây, không có đường thoát.

Không phải là đang nằm mơ chứ? Hạ Băng tự véo đùi mình một cái, đau thật.

"Hạ đội, Hạ đội?" Mộ Phi Dương rửa mặt bằng nước lạnh, "Mấy giờ rồi?"

Hạ Băng như vừa tỉnh mộng, nhìn điện thoại. "Gần 10 giờ rưỡi tối rồi. Mọi người nhớ sạc điện thoại thường xuyên, vạn nhất có tin cứu viện toàn quốc gửi đến mà không nhận được thì khổ. Với lại, sạc dự phòng đều đầy pin chưa, còn nữa, kiểm kê hàng dự trữ đi."

"Kiểm kê xong rồi." Lương Sơn ôm laptop lại, "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Hạ Băng cũng không biết phải làm gì, trong đầu rối bời. "Mọi người nghỉ ngơi đi, bảo toàn sức lực... Trần Trọng đâu?"

Đúng rồi, cậu nhóc lúc nào cũng dính lấy mình đâu rồi? Hạ Băng định đi tìm cậu ta thì Trần Trọng từ nhà bếp đi ra, quay đầu nói: "Dời tủ lạnh."

"Dời tủ lạnh làm gì?" Mộ Phi Dương nghẹn ngào, vốn là cục cưng được cưng chiều nhất đội, anh nào cũng thương anh nào cũng quý, cười rạng rỡ như một mặt trời nhỏ. Chỉ là bây giờ không còn cười nổi nữa.

"Chặn cửa." Trần Trọng chỉ nói hai chữ, vén tay áo đi vào bếp.

Hạ Băng nhìn cái bàn ăn đã được di chuyển trong phòng khách, lòng còn sợ hãi. Cũng phải, vạn nhất mọi người đều ngủ say, lũ xác sống bên ngoài lại xông vào cánh cửa này, không có gì chống đỡ thì nguy mất. "Đi thôi, cùng giúp cậu ấy dời, đừng gây ra tiếng động."

Mấy người vốn oai phong lẫm liệt trên sân băng, giờ chỉ đi tất trắng, cứ một bước lại dừng một chút, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, cẩn thận tiến vào nhà bếp.

Có hai cái tủ lạnh, một cái nhỏ để đồ uống, một cái là tủ lạnh thực phẩm cỡ bình thường. Bên trong toàn rau xanh, đều là Hạ Băng mua.

"Lấy hết đồ trong tủ lạnh ra trước, nhẹ nhàng thôi." Cậu chỉ huy. Qua ô cửa sổ nhỏ của nhà bếp có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện, bình thường giờ này là lúc đèn sáng khắp nơi, nhà bếp đối diện cũng có người nấu ăn, rửa bát, nhưng giờ hầu hết các cửa sổ đều tối om.

Cũng không rõ có bao nhiêu người chạy thoát được, càng không rõ có bao nhiêu người bị nhốt trong nhà.

Trần Trọng thì không giúp gì cả, cứ lục lọi gì đó trước tủ bếp, mọi người đều dùng đèn điện thoại chiếu sáng, ngay cả thở cũng chỉ dám hít nửa hơi, thở nửa hơi.

Trần Trọng kéo ngăn kéo ra, chỉ vào trong. "Dao."

Bên trong là bộ dao làm bếp.

"Tạm thời chưa cần dùng cái đó, chúng ta chỉ cần chặn cửa thôi." Hạ Băng vẫy tay, bảo cậu ta bỏ những vật nguy hiểm xuống. Tên nhóc này từng vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, những nơi như thế rất dễ dạy hư người ta.

Khi cả ký túc xá trung tâm toàn là thiếu niên phạm tội, bị ảnh hưởng là điều tất yếu.

Nhưng khi cậu nhìn lại dáng vẻ không kìm nén được của Trần Trọng, cùng với động tác sờ dao của cậu ta, chỉ thấy người dạy hư cả ký túc xá đó chính là cậu nhóc này.

Sau khi dọn hết đồ trong tủ lạnh ra, Lương Sơn lại tháo hết các ngăn đông đá xuống. "Khi dời tủ lạnh, thì đừng làm rơi mấy cái này."

"Lương ca, em thấy anh thật cẩn thận." Mộ Phi Dương vội vã nịnh nọt. Hạ Băng liếc nhìn cậu ta, không kiềm được, trong thời khắc sinh tử chưa rõ này lại cười một tiếng.

Thằng nhóc Phi Dương này vẫn thân thiết với Lương Sơn hơn, vì mình là đội trưởng, lúc huấn luyện quá nghiêm khắc, các đội viên đều hơi sợ.

May mắn là mấy anh em này đều không rời bỏ nhau, mọi người đều nghĩ cách để sống sót.

Di chuyển tủ lạnh không phải chuyện dễ, thứ nhất, khối lượng đã không nhẹ, huống chi cửa bếp lại hẹp. Hạ Băng thử vài hướng mới tìm được cách đúng, giống như công nhân chuyển nhà, một người đỡ phía trước, hai người nâng phía sau. Họ không dám kéo lê, sợ gây ra tiếng ồn.

Ra khỏi nhà bếp, Hạ Băng dùng mắt đo độ cao của bàn ăn, ngồi xuống. "Mỗi người một góc, nâng lên."

Mộ Phi Dương và Lương Sơn ngồi xuống trước, Trần Trọng dời cái vali nặng của mình từ bàn xuống đất, rồi mới cùng ngồi xuống.

"Từ từ, đợi tôi đếm một hai ba." Giọng Hạ Băng nhỏ đến mức khó nghe thấy, khu chung cư này không giống nhà dân thường còn có cửa chống trộm, chỉ có một tầng phòng tuyến đơn giản, ngoài cửa là lũ xác sống ăn thịt người. Nếu bọn họ bị cắn, bị bắt, sẽ biến thành như Ngôn Ý Quân vậy.

"Một, hai, ba... nâng." Hạ Băng nói, đồng thời dùng sức. Cái tủ lạnh to dần dần được nâng lên, rời khỏi mặt đất, trong suốt quá trình Hạ Băng chỉ dùng một hơi thở, không dám hít mạnh. Nếu làm ngã chiếc tủ lạnh, có lẽ sẽ dẫn tất cả xác sống trong tòa nhà đến đây.

Lúc đó, cánh cửa có thể chặn được mới là lạ.

Độ cao của tủ lạnh đang thay đổi, càng lúc càng xa mặt đất, di chuyển về phía mặt bàn đá cẩm thạch.

"Khoan đã!" Hạ Băng đột ngột ra lệnh dừng lại.

Lương Sơn ở vị trí gần cánh cửa nhất, lập tức dừng động tác.

Cách một cánh cửa, có tiếng bước chân, nhưng rõ ràng không phải tiếng bước chân của con người, rất nặng nề, hoàn toàn không sợ bị chú ý. Kiểu di chuyển kéo lê này chỉ có thể là xác sống.

"Mọi người bình tĩnh." Hạ Băng nuốt nước bọt, phần cổ đổ đầy mồ hôi. Có vẻ xác sống sẽ đi lại khắp nơi, chúng không chỉ đứng một chỗ bất động.

Cái tủ lạnh to đang lung lay trong tay bốn chàng trai.

"Đợi chút." Hạ Băng không dám cho họ đặt xuống, vì tủ lạnh chạm vào mặt bàn chắc chắn sẽ có tiếng động. Vạn nhất con xác sống đó nghe thấy, lại hét lên một tiếng, thì công cốc mất.

Tủ lạnh bắt đầu rung lên, mỗi bàn tay đang bám vào tủ lạnh đều nổi gân xanh. Tay Mộ Phi Dương run dữ nhất.

"Hạ đội?" Cậu ta nhìn Hạ Băng, cả mạch máu thái dương cũng nổi lên, "Hạ đội, có thể đặt xuống không? Tay em toàn mồ hôi."

Hạ Băng lắc đầu. "Đợi chút nữa, nhắm mắt lại, tưởng tượng chúng ta đang tập cơ tay trên băng, tất cả phải chịu đựng."

Mộ Phi Dương không nói gì nữa, nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy. Khắc sâu trong xương cốt của vận động viên chính là sự nhẫn nại, phải luyện tập ngàn lần mới cải thiện được 0.01 giây, giờ cũng phải cố chịu đựng cho được.

Đợi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Băng mới thở một hơi dài. "Giờ, lên bàn, đặt xuống."

"Cố gắng nhẹ nhàng." Lương Sơn bổ sung.

Cái tủ lạnh run rẩy lại bắt đầu di chuyển, di chuyển, khi sắp chạm đến mặt bàn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Phía dưới, bắt đầu, cùng nhau dùng sức." Hạ Băng thở hổn hển, mệt hơn cả chạy vạn mét trượt băng, "Đẩy tủ lạnh đến... giữa bàn."

"Khoan đã." Mộ Phi Dương báo cáo trước, "Tay em tê cứng rồi, nghỉ nửa phút."

"Nghỉ nhanh đi." Lương Sơn nói, dù trong lòng sốt ruột nhưng tay anh cũng đã tê cứng. Chỉ cần chạm nhẹ cũng như kim châm điện giật.

Trần Trọng không nói gì, chỉ áp tai vào cánh cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Nửa phút sau Hạ Băng mới ra lệnh di chuyển tủ lạnh lần nữa, mỗi người đều cẩn thận hơn cả khi quét băng trên đường đua. Từng centimet một, tủ lạnh dần được đẩy đến vị trí an toàn nhất, nằm thẳng đặt giữa bàn đá cẩm thạch, sát cửa.

"Thế này an toàn hơn nhiều." Hạ Băng lau mồ hôi.

Lời vừa dứt, cửa tủ lạnh dựng đứng bỗng bật mở, đổ xuống mặt bàn bóng loáng. Hạ Băng chỉ lo bảo mọi người cẩn thận, quên mất cửa tủ lạnh có thể mở.

Một bàn tay vững vàng đỡ lấy nó, cổ tay rắn chắc, ngón tay thon dài, ngón giữa còn có hình xăm tam giác màu đen nhỏ.

Trần Trọng chỉ nhìn Hạ Băng, không giao lưu ánh mắt với bất kỳ ai, nhưng biểu cảm đầy vẻ im lặng.

Hạ Băng lại lau mồ hôi, cảm thấy bản thân mình lại một lần nữa phạm sai lầm trước mặt cậu học sinh trung học không nói năng này, thật quá đáng.

"Cảm ơn." Cậu nói bằng khẩu hình miệng, "Em giỏi lắm."

Vẻ im lặng trên mặt Trần Trọng biến mất, anh ta xoa xoa tai mình. "Vẫn còn được."