Mạt Thế: Trượt Băng Cầu Sinh

Chương 4: Xác sống

Editor + Beta: Linoko

Xuống hết những bậc thang cuối cùng, Hạ Băng vội vã chạy xuống, trong phòng khách đã đầy máu. Hộp cứu thương của vận động viên đã được chuẩn bị sẵn, bên trong chứa nhiều băng gạc và thuốc xịt giảm đau, cùng với một ít cồn sát trùng.

"Sao em lại thế này? Sắp thi đấu rồi mà bị thương nặng như vậy!" Hạ Băng xé một cuộn băng cầm máu, "Gọi xe cấp cứu ngay!"

Ngôn Ý Quân che lấy cổ, máu phun ra từ kẽ ngón tay. Hạ Băng lập tức luống cuống, chuyện này không thể chỉ dùng băng gạc mà để cầm máu, nhưng bản năng vẫn muốn cứu người.

Tuy chưa từng thấy nhiều máu như vậy, nhưng cậu vẫn cố gắng dùng băng gạc quấn lên, quấn mãi quấn mãi, Ngôn Ý Quân bỗng bất động, cả người ngã xuống sàn phòng khách, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Hạ Băng vẫn vô thức quấn băng gạc, quấn mãi quấn mãi, cho đến khi phát hiện Ngôn Ý Quân đã không còn hơi thở, cậu ngã phịch xuống đất.

Trên lầu, Lương Sơn và Mộ Phi Dương đều há hốc mồm, nhìn vũng máu trên sàn và người đã ngã xuống, nhưng cả hai chiếc điện thoại trong tay họ đều không thể gọi được.

"Ý Quân?" Ban đầu Hạ Băng vẫn còn chưa tin, cho đến khi dùng tay thăm dò mũi của Ngôn Ý Quân, đột nhiên rụt tay lại.

Không còn hơi thở.

Cậu vẫn không tin, lại quỳ xuống, áp tai vào ngực của Ngôn Ý Quân để nghe nhịp tim.

Nghe không rõ lắm, cậu lại áp sát hơn, dán hẳn tai phải vào ngực Ngôn Ý Quân, hy vọng bên dưới còn có chút động tĩnh.

Nhưng không có gì cả.

Chỉ có một vết thương lớn trên cổ, miệng vết thương nham nhở như bị thứ gì xé rách.

Vì thế Hạ Băng không còn nghe được nhịp tim, đan hai tay vào nhau, bắt đầu làm hồi sức nhịp tim và hô hấp phổi cho Ngôn Ý Quân, hy vọng xuất hiện phép màu.

Máu dưới chân càng chảy càng gần, đến khi Hạ Băng chợt hoàn hồn, những vệt máu đã sắp dính vào ống quần. Cậu sợ đến ngây người, vội lùi lại, lùi mãi đến tận tường, nhưng vẫn không thể hoàn hồn sau biến cố trước mắt.

Tầng một của căn hộ nhỏ cũng có ban công, bên ngoài bỗng trở nên ồn ào, như thể có rất nhiều người đang đánh nhau dưới lầu. Hạ Băng nhìn vết máu trên tay, phản ứng đầu tiên là có bạo loạn.

Đánh nhau sao? Cậu tiến về phía ban công, rèm cửa vẫn chưa kịp kéo ra, vẫn còn đang đóng chặt. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng nổ lớn. Như thể bình gas nhà ai đó phát nổ.

Suýt nữa làm vỡ cả cửa kính.

May mà Hạ Băng là vận động viên, phản xạ cơ thể rất nhanh, dù đầu óc đang trong trạng thái cứng đơ, nhưng cơ bắp vẫn ra lệnh cho cậu ngồi thụp xuống để bảo vệ mình. Chỉ là cậu không còn dám kéo rèm ra, sợ bên ngoài có thứ gì đó đang ngắm bắn, sẵn sàng tấn công.

Không phải đang mơ chứ? Hạ Băng cắn mạnh đầu lưỡi, đau điếng.

Nhưng cậu nhất định phải kéo rèm ra xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sau nhiều lần cố gắng cuối cùng cũng kiểm soát được đôi chân, đứng dậy, kéo tấm rèm dày nặng ra.

Thế giới bên ngoài đã đông cứng, nhiều người trong khu nhỏ này đang chạy, nhiều người đang đuổi theo, không biết họ đang đánh nhau vì cái gì. Không ít người vì không quen với mặt băng trơn trượt, trực tiếp ngã chổng vó, bị người đuổi theo phía sau đè xuống, đánh thành một đống.

Có người bị thương, trên băng bắt đầu có máu, rất nhiều rất nhiều vết máu. Còn có một người bị đứt cánh tay, che vết thương chạy ra ngoài.

Tiếng thét chói tai, tiếng nổ, tiếng còi xe hơi, hỗn loạn thành một mớ.

"Đây là... chuyện gì vậy?" Hạ Băng không dám mở cửa ban công ra ngoài xem, chỉ dám đứng trong phòng.

Nhưng cậu không thấy được ở phía sau, Ngôn Ý Quân vừa bị cắt cổ mà chết, lại đứng dậy.

Chỉ là tư thế đứng rất bất thường, xương cổ bị vặn ngược khớp xương, tròng mắt cũng trở nên đυ.c ngầu. Các mạch máu nổi hết lên mặt, như thể cổ sắp bị cắn đứt lần nữa.

Ngôn Ý Quân đó dừng lại vài giây, sau khi đứng lên cả người run rẩy vài cái, lao về phía Hạ Băng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hạ Băng nghe thấy tiếng động lạ, khi quay người lại đã không kịp nữa, Ngôn Ý Quân chỉ cách cậu nửa thước. Dù là vận động viên cũng không thể tránh được kiếp nạn này.

Nhưng sau một tiếng động lớn, Ngôn Ý Quân ngã xuống trước mặt Hạ Băng. Hắn nằm trên sàn hoàn toàn bất động, điều khó hiểu là vết thương trên cổ lại có dấu hiệu đông cứng, như thể hắn đã chết từ rất lâu, máu đã đông lại từ trước.

Trần Trọng cầm một cây gậy hockey co giãn được, đứng trước mặt Hạ Băng, trên mặt dính vài giọt máu, toàn thân tỏa ra sát khí. Trong nhà nhiệt độ rất thấp, miệng anh phả ra hơi trắng.

Nhận ra vẻ hoảng sợ của Hạ Băng, Trần Trọng lùi lại vài bước. Tiến lên phía trước, chờ đợi trong tư thế sẵn sàng xử lý.

Lương Sơn và Mộ Phi Dương đang ở cầu thang, trong trạng thái định chạy xuống. Trần Trọng nhanh hơn họ một bước, dùng gậy hockey đánh xuyên qua gáy của Ngôn Ý Quân đã sống lại. Dứt khoát, mạnh mẽ, không một chút do dự.

Hạ Băng cũng đầy mặt là máu, cứ thế nhìn nhau với Trần Trọng.

Trần Trọng nắm chặt gậy hockey, chờ đợi xử lý, một lúc sau thấy Hạ Băng không phản ứng, mới bắt đầu cứng nhắc di chuyển, đi kiểm tra xem Ngôn Ý Quân đã chết hẳn chưa, rồi vội vàng đi tìm giấy note, nhanh chóng viết vài chữ đưa cho Hạ Băng.

"Hắn đã chết, tạm thời an toàn. Anh đã xem phim Nguy Cơ Sinh Hóa chưa?"

Lương Sơn và Mộ Phi Dương vừa xuống cầu thang vẫn đang mò mẫm điện thoại, cố gắng liên lạc với bên ngoài, còn định gọi xe cấp cứu.

Hạ Băng chậm rãi đi về phía họ, cả người vẫn chưa hoàn hồn. "Em có ý gì? Nguy Cơ Sinh Hóa là cái gì?"

Trần Trọng kéo mạnh tấm rèm ra, khu nhỏ này vừa nãy còn có người đang đánh nhau giờ đã thành một bãi tha ma đầy xác sống. Những người vừa định chạy trốn, giờ đã đứng dậy với thân thể đẫm máu mà mơ hồ, đi tới đi lui trong vô định. Người vừa bị đứt cánh tay kia đang ôm một cái đùi gặm trong cuồng loạn.

Trên không trung sương mù dày đặc, có tiếng trực thăng bay qua, nhưng chẳng thấy gì cả.

"Em nói... em nói là, anh đã xem qua phim Nguy Cơ Sinh Hóa đó à?" Mộ Phi Dương tránh vết máu trên sàn, vẫn đi dép thỏ.

Trần Trọng chỉ về phía đám người không còn là người nữa ở dưới lầu.

Nhưng Mộ Phi Dương không dám lại gần để xem, cậu ta gan nhỏ, dù trên sân băng là hoàng tử bay lượn nhưng thực tế vẫn là một đứa trẻ ngoan. Lương Sơn thì không ngại, bước qua vũng máu trên sàn, nhìn ra ngoài xung quanh.

Đám xác sống vốn đi lại vô định bỗng chạy ùa về một hướng, tốc độ của chúng rất nhanh, không hề mất thăng bằng vì mặt băng trơn, nhưng cũng có kẻ ngã.

Là từ tầng một tòa nhà bên cạnh phát ra tiếng động, có mấy người định phá cửa ra ngoài, nhưng ngã trên mặt băng. Họ đã làm kinh động đến đám xác sống.

Xác sống từng cặp lao về phía âm thanh.

Mộ Phi Dương vỗ nhẹ lên má mình vài cái. "Đội trưởng Hạ, em có phải sáng nay đã thức dậy sai cách không ạ?"

Đáp lại cậu ta không phải Hạ Băng, mà là tiếng đập cửa dồn dập. Nhưng không phải tiếng gõ cửa bình thường, mà như có con vật đang húc vào cửa.

"Mọi người đừng động đậy." Hạ Băng trong lòng đã hoảng loạn, cái gì là Nguy Cơ Sinh Hóa? Mấy năm nay video duy nhất cậu xem về nguy cơ chỉ là video phân tích đường đua trượt băng tốc độ, chưa kể có thời gian xem phim hay không, với cái lá gan này của cậu, căn bản không dám xem phim kinh dị.

Nhưng cậu thân là đội trưởng, đã qua nhiều năm rèn luyện về tố chất, khi gặp phải nguy hiểm phải đi lên phía trước.

Tiếng đập cửa càng lúc càng to, lại còn rất hung bạo, Hạ Băng từng bước tiến lại gần, mỗi tiếng đập nặng nề đều khiến tóc của cậu dựng đứng. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm áp mắt vào lỗ nhìn ra ngoài, chỉ mong là người bình thường đến xin giúp đỡ, ngàn vạn lần đừng là thứ gì đó đẫm máu mơ hồ.

Kết quả, lại là vài thứ đẫm máu mơ hồ đang tụ tập ngoài cửa. Chúng đã không còn trí tuệ, chỉ còn bản năng ăn thịt, đều bị gặm đến không còn hình dáng con người.

Hạ Băng hít sâu một hơi, vô tình bắt gặp ánh mắt của một trong số chúng. Đám xác sống ngoài cửa dường như nghe thấy tiếng động gì đó, đồng loạt lao về phía cánh cửa.

"Nhanh, đem cái bàn!" Hạ Băng khẽ nói.

Mộ Phi Dương đang cố gắng gọi điện cho bố mẹ, thấy Lương Sơn đẩy cái bàn trong phòng khách mới đi theo giúp. Họ đẩy cái bàn lại, chặn chắc cửa ra vào, cánh cửa bị đẩy mở vào trong, khiến cái bàn đá cẩm thạch rung lên bần bật.

Lúc này, Trần Trọng xách vali lại.

Ba người vội cúi lưng xuống, như đã ăn ý sau thời gian dài huấn luyện cùng nhau. Chỉ thấy Trần Trọng xách chiếc vali to nặng như quan tài của mình lên, ném lên bàn, vật nặng ngăn được chiếc bàn đang rung chuyển, đồng thời chặn luôn cửa.

Ngoài cửa ngoài tiếng đập còn có tiếng gào rú đặc trưng của bầy xác sống. Chúng vẫn đang húc vào.

Bên trong cửa, bốn vận động viên trượt băng tốc độ, liều mạng chống đỡ bên cạnh bàn ăn, bảo vệ tuyến phòng thủ cuối cùng này, cho đến khi hai chân run rẩy, không ai dám thả lỏng.

Đến tối, bầy xác sống ngoài cửa mới tan đi. Không phải tự nhiên tan đi, mà là ở hành lang lại có âm thanh gì đó thu hút chúng.

Cánh cửa cuối cùng cũng ngừng rung, trong phòng tối om, bốn người kiệt sức ngồi dưới đất, không một ai còn muốn nói chuyện.

"Em không phải đang nằm mơ chứ?" Mộ Phi Dương lên tiếng đầu tiên, chàng trai to xác trong lúc thi đấu bị đối thủ ác ý chơi xấu va chạm văng vào mặt băng bị thương cũng không khóc, giờ lại nghẹn ngào.

Lương Sơn bất động không trả lời, cũng không biết nói gì.

Hạ Băng mở điện thoại, vẫn không có tín hiệu, cậu đứng dậy, leo lên chiếc bàn nhìn qua lỗ nhìn, xác nhận ngoài cửa không còn xác sống mới nói nhỏ: "Ai có thể nói cho anh biết, Nguy Cơ Sinh Hóa là cái gì không?"

Trần Trọng ngẩng đầu liếc cậu một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chỉ nắm chặt gậy hockey không buông.

Mộ Phi Dương dùng nửa tiếng mới giải thích rõ nguồn gốc Nguy Cơ Sinh Hóa, trong lúc đó dưới lầu bùng phát hai đợt xác sống, đều do người chạy trốn ngã trên mặt băng phát ra tiếng động.

"Hiểu rồi." Hạ Băng thực ra không hiểu gì cả, nhưng vào lúc này không hiểu cũng phải giả vờ đã hiểu, "Họ sau khi chết sẽ muốn ăn thịt người, bị cắn một miếng là sẽ bị nhiễm bệnh, đúng không?"

"Ừm." Mộ Phi Dương nhìn thi thể đã lạnh trên sàn, "Chắc Ngôn Ý Quân tỉnh dậy định ra ngoài xem chuyện gì, bị xác sống ở hành lang cắn luôn."

Trong phòng rất tối, tuy đồng hồ điện vẫn hoạt động nhưng không một ai dám bật đèn, không biết những thứ không còn là người kia có bị ánh sáng thu hút không. Lương Sơn đứng dậy trước, chỉ xuống đất hỏi: "Xử lý thi thể của phó đội trưởng thế nào?"

Hạ Băng cũng không biết, chỉ lắc đầu.

Trần Trọng vẫn im lặng từ nãy giờ lại đi qua, kéo mạnh thi thể, mở cửa ban công, lôi ra ngoài, mở cửa sổ, ném xuống. Toàn bộ quá trình không đến 20 giây.

Theo tiếng rơi nặng nề, dưới lầu lại một trận xác sống gào rú.

Làm xong tất cả, anh lại về ngồi cạnh Hạ Băng. "An toàn."

Hạ Băng nhìn biểu cảm của Trần Trọng, cảm thấy anh muốn được cậu khen. "Giỏi lắm."

Tai của Trần Trọng bỗng đỏ lên, liếc mắt nhìn Hạ Băng. "Ừm."

Thực ra Hạ Băng đã vô cảm, không còn kịp để đau buồn, cậu nhẹ nhàng đi đến phía trước cái TV, định mở lên xem tin tức, may mắn là tín hiệu của TV vẫn còn.

"Đề nghị người dân cố gắng ở trong nhà, cấm ra ngoài. Thành phố sẽ nhanh chóng thiết lập các trại tập trung cứu viện, khi đó đề nghị người dân tự phát đến."

Mỗi kênh đều là hình ảnh tạm dừng này, nền xanh, chữ trắng.

"Đội trưởng Hạ, giờ chúng ta phải làm sao ạ?" Lương Sơn ghìm giọng hỏi.

Hạ Băng ngồi trên chiếc sofa một lúc, hoang mang lo sợ. Hít sâu vài lần, điều chỉnh trạng thái.

Vận động viên thể thao đối kháng không bao giờ đầu hàng, tìm cách, cầu sinh.

"Trước tiên cần phải tích nước uống." Hạ Băng lập tức nói, "Nước máy không uống được, nhưng dùng bồn tắm và cái nồi để tích trữ, tích được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Cậu rất thực tế, nếu phải ở trong nhà chờ cứu viện, đi vệ sinh là việc cần thiết.

May là cậu có tích trữ bình nước, hôm qua có đặt mua chung với nhau mười thùng nước khoáng, nước này có thể uống.

"Lau sạch máu trên sàn." Cậu lại nói, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn hơi run, "Phòng chứa đồ có một cái lều, mới mua định đi cắm trại, lấy tất cả chăn đệm ra đây, chúng ta ở phòng khách, bảo vệ cửa. Chúng ta phải... sống sót."

Lương Sơn và Mộ Phi Dương gật đầu, một người đi phòng tắm lấy nước, một người đi lấy cây lau nhà. Chỉ có Trần Trọng, vẫn cầm gậy hockey dựa vào mình. Như thể thế giới của anh không liên quan đến thực tại.

Như thể thế giới thực tại với xác sống cũng không liên quan gì đến anh.

"Sao em lại có cây gậy?" Hạ Băng nhìn đầu gậy hockey dính máu hỏi.

Trần Trọng nhìn tay mình. "Thói quen."

Hạ Băng không có tâm trạng suy nghĩ thói quen này là thói quen gì, đi lục tìm trong phòng chứa đồ trước, tìm ra nến thơm. Mấy cái này đều là Phi Dương mua, nói là để xông hương nhà cửa, giờ vừa hay dùng làm nguồn sáng.

Ngoài cửa sổ vẫn còn đóng băng, trong phòng thì rất lạnh, Hạ Băng do dự một chút, bật điều hòa chế độ ấm, ít nhất đêm nay đừng để chết cóng.

"Vừa rồi, cảm ơn em." Hạ Băng nói về việc anh xử lý Ngôn Ý Quân đã không còn là con người.

"Anh không cần cảm ơn." Trần Trọng buông cây gậy hockey xuống, xoay xoay cổ tay, đôi mắt bất phục trước sự quản giáo luôn cụp xuống. Nhưng anh nhìn về phía Hạ Băng, như một sự tiếp cận không lời.

Sao cứ thấy quen mắt thế nhỉ? Hạ Băng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy bụng mình kêu òng ọc một tiếng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đến lượt mình đói bụng.

Trần Trọng cũng nghe thấy, quay mặt đi. "Ăn gì không?"

Cậu nhóc này thú vị thật, Hạ Băng ừm ừm gật đầu: "Bữa trước em còn thiếu tiền cơm của anh đấy, giờ em định gọi cơm hộp cho anh à?"

Vẻ bất phục trên mặt Trần Trọng biến mất, nói sao nhỉ, làm Hạ Băng thấy được dấu hiệu anh muốn cười. Khóe miệng sắc bén hơi nhếch lên một chút, rất rõ ràng.

Sau đó, cậu học sinh trung học vẻ mặt đầy sát khí này, ngay trước mặt cậu, kéo chiếc vali đen to ra. Bên trong chật ních đồ ăn vặt.

Giống như trên Taobao, loại hộp quà tặng lớn mà bạn trai mua cho bạn gái, mấy trăm loại đồ ăn vặt không trùng nhau. Trên hộp giấy còn có hình lợn con, tê giác con, họa tiết I LOVE YOU.

Một vali, toàn bộ đều là vậy.



*Lời của Editor: Mọi người muốn dùng từ Xác sống, Tang thi, Zombie trong truyện này ạ!