Khi mồ hôi đã thấm ướt toàn thân, tin nhắn trả lời mới được gửi đến.
Một biểu tượng hình chú ngỗng nhỏ đội tai mèo bông xù gửi tới một đoạn ghi âm.
Trì Thác áp tai nghe, mở đoạn ghi âm. Đầu dây bên kia vừa thở dốc vừa nói: “Buổi trưa tớ ăn nhiều quá, tối về vòng eo to ra lại bị mẹ càm ràm nên tranh thủ giờ tự học chạy vài vòng.”
Trì Thác nhắn lại: [Trời quá nóng, cẩn thận bị sốc nhiệt.]
Chú ngỗng nhỏ gửi lại một sticker che miệng, tỏ vẻ anh quá lắm lời.
Chú ngỗng nhỏ: [Tớ chạy xong rồi, sắp về lớp rồi.]
[Tối nay sau lớp tự học sao đây?]
Trì Thác: [Vẫn như cũ.]
Chú ngỗng nhỏ: [Hôm nay cậu không cần đến bệnh viện với bà ngoại à?]
Trì Thác: [Ừ, không cần.]
Chú ngỗng nhỏ: [Người anh em à, cậu có phát hiện chứng ám ảnh cưỡng chế của mình càng ngày càng nặng không? Bây giờ cậu không phải bội số của ba là không chịu nhắn tin đúng không?]
Trì Thác: [.]
Khóa màn hình lại, vì thời tiết oi bức, mồ hôi trên trán anh đã chảy dọc theo gò má rơi xuống. Thế nhưng anh vẫn đứng trong đó một lát, ước lượng thời gian rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng cô gái đang chạy lên cầu thang.
...
Tên của cô bạn thân Trì Thác là An Cửu Cửu, một nhân vật nổi tiếng ở Nhất trung Vọng Thành, bởi cô quá xinh đẹp. Khi còn học lớp 6, trong đại hội thể thao, cô cầm cờ lớp với gương mặt không chút biểu cảm, hình ảnh ấy được lan truyền sau đó được một người săn tìm minh tinh phát hiện và mời quay quảng cáo giày thể thao dành cho thanh thiếu niên.
Dù quảng cáo ấy chỉ mang về hơn 6.300 đồng sau thuế nhưng với một thành phố nhỏ miền Giang Nam như Vọng Thành, đó cũng là một sự kiện lớn. Từ đó trong tất cả các buổi biểu diễn văn nghệ hay đại hội thể thao ở trường, An Cửu Cửu đều được yêu cầu làm MC. Dần dần, mọi người trong trường cũng đều biết đến cô.
An Cửu Cửu và Trì Thác bắt đầu thân thiết hơn sau sự kiện đó.
Họ thực sự là đôi bạn lớn lên cùng nhau từ những ngày còn mặc tã. Cả hai sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm tại cùng một phòng sinh của bệnh viện.
Bố của An Cửu Cửu, An Hoài Dân và bố của Trì Thác, Trì Định Bang đều làm việc tại nhà máy nước thành phố. Một người thuộc phòng kinh doanh, người kia thuộc bộ phận nghiên cứu vốn dĩ không có mối liên hệ. Nhưng vì cùng tuổi và tình cờ tham gia lễ cưới tập thể cùng khóa, sau đám cưới, cả hai gia đình lại chuyển đến sống trong cùng một khu. Hai người vợ mang thai trước sau không lâu, cùng lập hồ sơ khám thai, cùng đi khám định kỳ, cuối cùng cùng nhập viện vì chuyển dạ. Trì Thác sinh vào rạng sáng còn mẹ của An Cửu Cửu, Vương San San nằm chờ mở cửa tử ©υиɠ tại phòng bên cạnh. Đến trưa hôm đó, An Cửu Cửu cũng chào đời.
Theo lời mẹ Trì Thác, Trương Nhu, hai đứa trẻ sơ sinh ở cùng một phòng bệnh. Một đứa đỏ lừ một đứa vàng vọt, xấu như hai trái quýt héo, đặt cạnh nhau trên giường là đánh nhau.
Trương Nhu nói rằng Trì Thác ra tay trước, còn Vương San San khẳng định An Cửu Cửu đá trước.
Dù sao thì nhờ mối duyên kỳ lạ này, hai đứa trẻ chơi chung từ nhỏ. Từ những lần cãi nhau chỉ để tranh ai lớn ai nhỏ đến việc tay trong tay đi mẫu giáo. Chúng quen với việc luôn có người bên cạnh khi làm bài tập, quen với việc mỗi lần đánh nhau khóc lóc, chỉ nửa tiếng sau lại ngồi bên nhau, rì rầm trò chuyện và chia nhau bánh quy.
Tuổi thơ của họ chưa từng cô đơn.