Tiên Sinh, Ôm Chặt Tôi

Chương 2: Gây chuyện phiền phức

"Ninh Viễn, cậu lên tin tức rồi!"

"Xì, làm gì có chuyện đó?" Ninh Viễn nghịch điện thoại, nụ cười chưa kịp tắt, mấy tiếng “ting ting” vang lên, mạng xã hội nhảy ra ba tin tức:

Nhà đầu tư nổi tiếng trêu ghẹo tiếp viên hàng không, hình ảnh ôm ấp nóng bỏng bị lộ! [Nhấn để xem]

Chói mắt! Thần tài giới tài chính bị nghi ngờ đạo đức, nụ hôn nồng cháy với tiếp viên hàng không, có ảnh làm chứng! [Nhấn để xem]

Nhà đầu tư nổi tiếng Bùi Tích đưa tình nhân đi chơi, đối phương nghi là tiếp viên hàng không, khi nào sẽ vào cửa hào môn? [Nhấn để xem]

"??..."

Trêu ghẹo, nóng bỏng, nụ hôn nồng cháy, tình nhân, vào cửa hào môn?

Chỉ vì cú ngồi ấy mà mọi chuyện rắc rối thế này sao?

Ninh Viễn giật mình bật dậy: "Không phải mấy hành khách kia đã xóa ảnh rồi sao?"

Ba giây sau, chưa kịp đợi đồng nghiệp trả lời, điện thoại đã nhận được một loạt tin nhắn:

"Tiểu Viễn, cậu lại làm trò gì vậy?"

"Muốn trả thù xã hội à? Không ưa người giàu hả?"

"Bao giờ cậu với anh ta có gian tình vậy? Cậu không phải thẳng 180° sao?"

Sau đó là hơn chục đoạn tin nhắn thoại 60 giây, Ninh Viễn chẳng nghe nổi câu nào, run rẩy nhấn vào những liên kết kia.

Góc chụp đầy ám muội, ánh mắt đầy ngơ ngác, làm sao mà trông mình bị ôm vào lòng lại giống một chú thỏ bị hoảng sợ như vậy chứ?

"Aaa—Mấy bức ảnh này cũng không thèm chỉnh sửa sao?" Ninh Viễn muốn khóc mà không có nước mắt.

Đồng nghiệp vỗ vai cậu: "Xong rồi, lần này—trong nhóm làm việc đã thông báo rồi."

Ninh Viễn lần nữa run rẩy mở nhóm làm việc, một loạt @ và thông báo, cùng một đám đồng nghiệp chỉ chờ xem kịch vui, liên tục gửi lời chúc mừng:

Chúc mừng Ninh Viễn bị trừ 3000 tệ tiền thưởng, đồng thời vinh dự lên đầu bảng giải trí và tài chính.

Chúc mừng Ninh Viễn bị trừ 3000 tệ tiền thưởng, đồng thời vinh dự lên đầu bảng giải trí và tài chính.

Vô số +1 ở phía sau, có người gửi một dòng tin nhắn:

“Cổ phiếu công ty tăng 2 điểm rồi, Ninh Viễn, cậu nổi rồi, cổ phiếu của tôi cũng theo đó mà đỏ!”

Ngay sau đó, nhóm lập tức bùng nổ:

“Quả nhiên là thần tài, chuyện này cũng kéo giá cổ phiếu được?!”

“Phát tài đáng tin, tôi cũng đi mua ngay!”

Năm phút sau, quản trị viên cài đặt chế độ cấm trò chuyện:

“Không được thảo luận những nội dung không liên quan trong nhóm công ty, mong mọi người tuân thủ quy định nhóm.”

Rồi Ninh Viễn nhận được thông báo từ ứng dụng chuyến bay:

“Bạn đã bị cấm bay trong 7 ngày làm việc, trong thời gian cấm bay sẽ bị trừ lương và các khoản phụ cấp tương ứng. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, vui lòng liên hệ ngay với quản trị viên.”

Ninh Viễn: …

“Hả? Thần tài gì chứ, đây chẳng phải ôn thần sao?”

“Cổ phiếu công ty tăng rồi, sao lại còn trừ lương? Không phải nên cảm ơn tôi đã hy sinh sắc đẹp, mang lại độ nổi tiếng à?”

“Cái gì mà Bùi tổng, tôi thấy là bồi tiền, là đồ xúi quẩy thì có!”

bồi tiền: bồi thường

Trong thông báo quy trình cảnh báo an toàn, ghi rõ ràng mấy dòng:

“Nếu gặp tình huống nhiễu động khẩn cấp trong lúc phát đồ ăn, cần đạp phanh cố định xe đẩy thức ăn, sau đó tìm chỗ ngồi gần nhất và thắt dây an toàn. Nếu gần đó không có chỗ ngồi, hãy tìm một nam hành khách có vóc dáng khỏe mạnh, ôm chặt lấy.”

Ninh Viễn nhìn chằm chằm hai dòng chữ đó, nghiến răng ken két.

Lý Chủ nhiệm nhắn riêng cho cậu:

“Trưởng đoàn của các cậu đã giải thích với tôi, chúng tôi cơ bản đã hiểu tình hình. Chuyện này thực sự không phải lỗi của cậu. Tôi sẽ làm đơn lên công ty xin bỏ lệnh cấm bay của cậu, còn việc xử lý tiền thưởng thì để tôi tính tiếp.”

Ninh Viễn ngậm một cây kẹo mυ'ŧ, nhai đến mức chỉ còn lại cái que:

“Chủ nhiệm Lý, là tôi xử lý chưa đủ cẩn thận và tỉ mỉ, không giám sát khách xóa ảnh sạch sẽ, dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực. Tiền thưởng bị trừ thì cứ trừ thôi—”

Chữ còn chưa kịp gõ xong, đối phương đã gửi thêm một tin:

“Công ty định ra một thông báo, hơn nữa sẽ tổ chức họp báo làm rõ sự việc, tránh ảnh hưởng đến danh dự của Bùi tổng. Cậu đi theo chuyến bay sắp tới về nước đi, tôi đã dặn người sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Ninh Viễn lập tức xóa sạch dòng tin nhắn đang soạn, cắn cái que, trả lời một câu:

“Tôi không đi! Thế này thì mất mặt quá!”

"Được lắm, giờ mà tổ chức họp báo để giải thích chuyện "Tôi gặp nhiễu động, vô tình ngồi trúng người ta rồi nổi tiếng", thì cũng mất mặt quá. Với lại, đám cư dân mạng này chắc chắn sẽ không tha, lột sạch quá khứ của mình ra. May mà chưa ai chụp được bảng tên, cứ để mọi chuyện ầm ĩ vài ngày, không phản hồi thì kiểu gì cũng chìm xuống."

Nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủn và có phần ngang ngạnh, Chủ nhiệm Lý cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng bị nghẹn không nói nên lời.

Người khác thì chỉ lo cổ vũ góp vui, lại còn có đồng nghiệp chụp màn hình rao bán trên diễn đàn:

"Mười đồng một tấm ảnh đẹp long lanh của "người tình ngài Bùi tổng" đây!"

Ninh Viễn tức điên lên, chui tọt vào chăn không dám ló mặt: "Trời đất ơi, cái mông của tôi ơi, sao cứ gây họa hoài thế này!"

Trong văn phòng.

Bùi Tích đặt điếu xì gà xuống, dựa người vào chiếc ghế giám đốc rộng rãi, để mặc làn khói lượn lờ trong khoang miệng một lúc rồi nhả ra một hơi dài.

"Bùi tổng, hiện giờ cả bảng tin giải trí lẫn tài chính đều lấy chuyện của ngài và cậu ấy làm tiêu đề. Vậy... chúng ta có tiếp tục để tin tức được lan truyền không ạ?"

"Để đó một tuần đi."

"Cổ phiếu Minh Thái tăng hai điểm, vẫn đang tiếp tục lên. Chiêu "tạo nhiệt" này của ngài thật cao tay," thư ký cười, rồi ngập ngừng hỏi tiếp, "nhưng liệu có ảnh hưởng gì đến danh tiếng của ngài không? Một số nhà đầu tư đã gọi điện hỏi thăm rồi."

Bùi Tích vừa định trả lời thì điện thoại cũng reo lên. Nhìn màn hình hiện chữ "Ninh Xuyên", anh khẽ cười nhạt, "Có gì mà ảnh hưởng, làm đầu tư thì mấy ai có tiếng tốt chứ."

Thư ký thấy anh bắt máy, bèn nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên bàn rồi lẳng lặng rời đi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu đầy tức tối:

"Này, Bùi tổng, vị thần tài của tôi, anh ôm em trai tôi là có ý gì hả?"

"Em trai cậu?"

"Phải! Cái cậu quý tử nhà tôi, cứ đòi "xuống cơ sở", chỉ vì không cho nó theo đuổi nghệ thuật! Ninh Xuyên, Ninh Viễn, đọc tên là biết cùng nhà rồi! Đừng trách tôi không nhắc trước, thằng nhóc đó là thẳng 180 độ, không bao giờ đổi chiều đâu. Nó chơi đấu kiếm giỏi lắm, mà nếu anh chọc giận nó, nó chơi thật đấy!"

"..." Bùi Tích đưa điện thoại ra xa vài centimet, giọng trầm thấp đáp: "Là nó tự ngồi lên người tôi."

"Không đời nào! Thằng Ninh Viễn nhà tôi rất yêu nghề, làm việc không bao giờ thất lễ! Không lẽ... không lẽ là anh cố tình dụ dỗ nó, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó?"

Bùi Tích nheo mắt, cười lạnh:

"Ninh Xuyên, cậu kiếm chuyện với tôi đấy à? Tôi chỉ ngồi máy bay thôi, có thể làm gì nó được chứ?"

"Thế sao lại đi ngồi ngay lên người anh?"

"Cậu quản lý hàng không, chẳng lẽ không biết lúc máy bay gặp nhiễu động, không còn ghế trống thì phải ôm lấy người gần nhất à?"

Ninh Xuyên nhớ lại chút kiến thức nghiệp vụ lơ mơ của mình, "Vậy hả? Hay là anh cố tình tạo nhiễu động đấy?"

"..." Bùi Tích bật cười, giọng đầy mỉa mai: "Tôi có phải người cầm xẻng đâu, làm sao tôi tự tạo nhiễu động được? Cậu phát điên cái gì đấy—hay là tự lắc nước trong đầu mình đi."

Ninh Xuyên hừ một tiếng, "Tôi đã gửi tài liệu cho anh rồi, sắp tới tôi sẽ bố trí họp báo cho Ninh Viễn, để nó giải thích rõ ràng, tránh ảnh hưởng danh tiếng người ta."

"Danh tiếng của ai?"

"Tất nhiên là em trai tôi chứ còn ai! Còn anh, Bùi Tích, một tay tư bản mê tiền như anh, thì lấy đâu ra danh tiếng để giữ?"

"Ninh Xuyên, tôi mùng 5 về nước, tốt nhất cậu kiếm chỗ trốn trước đi."

Ninh Xuyên rùng mình, vội vàng xuống nước, "Đừng đừng đừng, Bùi tổng, đại nhân đại lượng, anh đừng chấp nhặt với tôi. Tôi còn một dự án đang cần anh xem qua đây. Anh xem có triển vọng không? Chứ anh biết rồi đấy, mắt đầu tư của tôi, đầu tư cái gì lỗ cái đó, ha ha."

"Cậu bắt đứa nhỏ phải đi họp báo giải thích, nó có chịu không?"

"Có gì mà không chịu, chỉ cần nói thật thôi mà."

Bùi Tích cười nhạt, mở tập tài liệu thư ký vừa đặt lên bàn. Trên cùng là ảnh Ninh Viễn trong bộ đồng phục đẹp mê người, nụ cười tươi sáng, đôi mắt trong veo như có ánh sao lấp lánh. Dưới bức ảnh là một đoạn giới thiệu ngắn: "Ninh Viễn, 24 tuổi, sở thích cá nhân và tự giới thiệu bản thân."

Dòng chữ nổi bật nhất: "Thi thoảng mắc chứng sợ xã hội, kiên quyết không làm "người gây chú ý"."

Thằng nhóc này, thú vị đấy.

"Anh cười gì thế? Hay anh cũng đến họp báo luôn đi?" Ninh Xuyên lầu bầu, "Anh mà xuất hiện, lại như một vở kịch dàn dựng, càng rửa càng đen, chi bằng đừng giải thích."

"Đưa số điện thoại của đứa nhỏ cho tôi."

Thấy trong tài liệu của người khác đều có thông tin liên lạc, còn của Ninh Viễn thì không, Bùi Tích bỗng thấy hoài nghi nghiêm trọng về mức độ cảnh giác và thận trọng của Ninh Xuyên.

Sau một hồi dặn dò đủ điều, cuối cùng Ninh Xuyên cũng cúp máy và gửi dãy số.

Nhìn thấy số điện thoại lạ hoắc nhưng dễ nhớ hiển thị trên màn hình, phản ứng đầu tiên của Ninh Viễn là nghĩ mình bị "cư dân mạng tổng tấn công" rồi.

Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Chào cậu."

"Chào anh, xin hỏi anh là ai?"

"Người mà cậu đã ngồi lên."

Chứng sợ xã hội gián đoạn và nỗi xấu hổ trực tiếp của Ninh Viễn cùng lúc bùng phát, khiến da đầu cậu tê dại. Cậu cười khô hai tiếng, nói lắp bắp: "Bùi... Bùi, Bùi tổng, chào anh. Anh tìm tôi có việc gì không ạ?"

"Cậu xem tin tức chưa?"

Ninh Viễn ngập ngừng định nói dối, nhưng đối phương lại hỏi tiếp: "Xem xong rồi, cậu định nói gì không?"

"Xin lỗi, Bùi tổng, đã gây phiền phức cho anh. Tôi không cố ý đâu." Ninh Viễn cười khổ, "Lúc đó tôi đã nhờ mấy vị hành khách xóa ảnh rồi, nhưng không hiểu sao lại bị lộ ra. Đợi vài ngày không ai đáp lại, chắc cũng không còn ai chú ý nữa đâu."

Đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng: "Cậu không định làm rõ à?"

"Làm rõ..." Ninh Viễn ấm ức, "Không cần thiết đâu, lỡ càng nói càng rối, thì mất mặt lắm. Hay là—nếu anh muốn, anh đi làm rõ đi?"

"Có ảnh hưởng gì đến công việc của cậu không?" Bùi Tích hiếm khi quan tâm đến người khác, "Nếu cậu muốn, tôi có thể làm rõ cùng cậu."

"Không không, không cần đâu—"

"Thế này đi, chờ khi về nước, tôi mời cậu ăn cơm, chúng ta—bàn kỹ hơn."

Ninh Viễn ấp úng, "Thế để tôi mời anh, coi như để xin lỗi anh, tiện thể cảm ơn luôn."

"Được."

Bùi Tích nhìn bản ghi cuộc gọi kéo dài vài phút, khẽ nở một nụ cười.

Ninh Viễn cũng nhìn bản ghi cuộc gọi ấy, run rẩy bấm mấy cái, chặn số vào danh sách đen.

"Đáng sợ quá, mà nếu còn mời anh ta ăn thêm bữa nữa, lỡ bị người ta chụp được, lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được." Ninh Viễn hậm hực, "Lúc thì bảo tôi là bình hoa di động, lúc thì nói tôi dòm ngó hào môn, rồi lại bảo tôi không biết xấu hổ. Mẹ kiếp, đây là kiểu ‘mẫu số chung’ trong các màn bạo lực mạng hả? Ông đây quyết không dây dưa với cái sao chổi này."

Bùi Tích cũng không biết lần này mình đυ.ng phải ai, vừa mới làm thần tài, quay đầu đã thành sao chổi.

Nhưng khi anh hoàn thành buổi đàm phán công việc mới tại tòa nhà tài chính Thế Kỷ, nơi đất chật người đông ở thành phố S, rồi gọi lại số đó, giọng nữ máy móc trong điện thoại thông báo rằng đây là một số không còn tồn tại, anh liền hiểu ra.

Anh thực sự... không được cậu nhóc đó thích.

Không chỉ không được thích, mà có lẽ còn khiến người ta phát ghét.