“Ninh Viễn!” Một bóng dáng cao lớn khoác tay lên vai anh, kéo điện thoại ra, “Nào, cho cậu xem chiến tích tối qua!”
Ninh Viễn đầu đau mắt hoa, nhìn chằm chằm vào màn hình tràn ngập ánh sáng xanh đỏ. Cơn say tối qua lại trào lên, “Làm ơn đi, tôi bay chuyến sớm! Sắp họp rồi, cậu…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt anh dừng lại trên màn hình, đoạn video vẫn đang phát. Trong đó, chính anh đưa tay ra, thản nhiên vỗ một cái lên mông ai đó. Sắc mặt Ninh Viễn lập tức tái xanh.
“…” Không phải chứ?
“…” Phải rồi.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, Ninh Viễn sững người một lúc, ký ức dần ùa về.
Chuyện là, sau khi đồng nghiệp công khai xu hướng tính dục của mình, anh muốn chứng minh rằng bản thân hoàn toàn không kỳ thị. Thế là tiện tay sờ vào mông người ta ngay tại gay bar nổi tiếng.
Đồng nghiệp lập tức giữ chặt anh lại, liên tục xin lỗi tại chỗ.
Uống đến mức quên trời đất, Ninh Viễn còn không biết sống chết mà lẩm bẩm: “Ây da, cảm giác thật tuyệt.”
Tiếp đó, màn hình loạn xạ lên, trông có vẻ mọi người bận xử lý tình hình nên không quay thêm được gì nữa.
“Tôi còn làm gì nữa không?”
“Không làm gì đâu—cậu chỉ chụt người ta một cái thôi.” Đồng nghiệp nhìn sắc mặt anh, nuốt nửa câu sau lại, an ủi, “Ây da, tối đen như mực, người ta lại vội đi, tôi cũng không nhìn rõ mặt mũi thế nào.”
Ninh Viễn thở phào, nghiêm túc nói: “Tôi thẳng 180° luôn đấy.”
“Nhìn ra được rồi.” Đồng nghiệp cười khẽ, vẫy tay bỏ đi.______
“Chị Lý, chút nữa trong cuộc họp chuẩn bị trước chuyến bay, nhớ chú ý cách nói chuyện nhé. Ai cũng biết chị nghiêm khắc, mà chuyến này mấy tiếp viên nam…”
“Biết rồi.” Chị Lý ngắt lời, vỗ vỗ tập tài liệu, hừ một tiếng.
Trong phòng họp, mấy tiếp viên hàng không đang làm quen với vị trí, chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến bay. Các cô gái xinh xắn vẫn cầm gương trang điểm, cẩn thận chỉnh lại tóc tai, “Ui chao, chị Lý nổi tiếng nghiêm khắc, sợi tóc nào mà không gọn gàng là trừ lương ngay đấy.”
Mọi người ra sức xịt keo vuốt tóc, chỉ hận không thể vuốt trọc đầu luôn cho rồi.
Còn lại vài người cũng đang bận rộn sắp xếp bản thảo cho chuyến bay. Một người cười nói:
"Hôm nay lại đến lượt tôi đọc thông báo chuyến bay. Đọc mấy câu tiếng nước ngoài, đúng là làm miệng cũng thấy vui hơn hẳn."
"Ladies and Gentlemen ~"
Tiếng cười rộn ràng vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng. Chỉ có một người dường như chẳng mảy may bận tâm, lúc này đang chống tay lên má, mơ màng đến mức sắp ngủ gật.
Chiếc đồng phục màu chàm chỉnh tề, sơ mi cổ áo hơi nhếch lên, được cắt may khéo léo, ôm vừa vặn thân hình. Khi cánh tay khẽ động, những nếp gấp nhỏ trên áo cũng uốn lượn, nhẹ nhàng tôn lên đường nét cơ bắp tinh tế. Tiếc rằng, bộ trang phục chỉn chu này mặc trên người câui lại không mấy ăn nhập với vẻ mặt thờ ơ kia.
"Ninh Viễn, đừng ngủ nữa."
Ninh Viễn thở dài, đáp lại với vẻ lười biếng:
"Giờ mới có bốn giờ sáng. Sao lại phải bay chuyến quốc tế này, còn phải đổi múi giờ nữa chứ."
"Bay chuyến quốc tế chẳng phải tốt sao? Còn được ra ngoài chơi vài ngày." Đồng nghiệp cười trêu, "Nhưng lát nữa chủ nhiệm Lý đến mà thấy bộ dạng này của cậu, chắc chắn sẽ bị mắng. Đừng có kéo tụi này xuống theo."
"Biết rồi, biết rồi, hảo ca ca." Ninh Viễn miễn cưỡng đáp lại. Vừa mở mắt ra, anh đã thấy cánh cửa bật mở, một nữ sĩ với vẻ nghiêm nghị bước vào. Anh giật mình đến tỉnh cả ngủ, vội đứng thẳng dậy:
"Chủ nhiệm, chào cô."
Nhưng Lý chủ nhiệm lại có vẻ khá ôn hòa, chỉ thúc giục mọi người kiểm tra, rà soát, đối chiếu các loại thông tin từng bước một. May mắn là cô không gọi tên từng người. Nhờ vậy, Ninh Viễn lại dựa vào ghế, mơ màng chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa.
Quả nhiên, sau khi lên máy bay, Ninh Viễn nghiêm túc và chăm chỉ bắt tay vào công việc. Dù là công việc theo vị trí hay sắp xếp hành lý cho khách, anh đều nhiệt tình chu đáo giúp họ. Với nụ cười tràn đầy sức sống mùa xuân, đôi mày mắt thanh tú, đôi chân dài, eo thon, găng tay trắng tinh và bộ đồng phục gọn gàng... Mỗi động tác đều toát lên vẻ quý phái và thanh lịch.
— Ôi trời, công tử nhà ai ra đây trải nghiệm cuộc sống thế này?
Trong lúc chuẩn bị cất cánh, Triệu Thời không kìm được mà ngắm anh vài lần. Tiếng "tặc lưỡi" thèm thuồng vô thức của anh khiến người đàn ông bên cạnh đang cúi đầu xem tài liệu phải ngẩng lên.
Đôi mày sắc lạnh và ánh mắt lạnh nhạt ấy thoáng chút thắc mắc, “Có chuyện gì vậy?”
“Không, không có gì.” Triệu Thời vội xua tay, rồi ân cần đưa thuốc, “Thế nào, anh còn đau đầu không?”
“Đỡ hơn rồi.” Người đàn ông thuận tay gấp tài liệu lại, khoanh tay dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Do đây là máy bay lớn, dịch vụ đầy đủ, thời gian bay dài, động cơ lại gây tiếng ồn, cộng thêm ghế ở khoang phổ thông hẹp, cả chuyến bay khiến người ta không nghỉ ngơi được thoải mái.
Ngồi bên cạnh lối đi là một ông lão khoảng hơn năm mươi tuổi, lách cách nhấm nháp hạt dưa, ba phút lại gọi tiếp viên một lần, làm người ta không yên.
Ninh Viễn đẩy xe thức ăn, nở nụ cười niềm nở, trước hết đưa ông chiếc chăn, chỉnh đèn cho ông, rót cho ông cốc nước nóng, nhẹ nhàng nhắc, “Nước hơi nóng, ông chú ý một chút nhé.”
Người đàn ông mở mắt, nhìn anh một lượt.
Đôi mắt đen như mực của anh chạm phải ánh nhìn rạng rỡ như nước xuân, cả hai không khỏi ngạc nhiên đôi chút.
“Tiên sinh, tôi có thể giúp gì được cho ngài không?” Ninh Viễn mỉm cười hỏi, “Tiên sinh có cần tôi rót thêm nước không?”
Người đàn ông chợt nhớ ra chưa uống thuốc, liền khẽ đáp.
Ninh Viễn vừa đứng thẳng lên để rót nước, đèn cảnh báo đột ngột bật sáng, tiếng phát thanh vang lên khẩn cấp: “Máy bay sắp gặp phải nhiễu động, các tiếp viên vui lòng chuẩn bị, nhà vệ sinh sắp đóng. Hành khách đang ở trong nhà vệ sinh xin giữ chắc tay cầm, các hành khách khác vui lòng không rời khỏi chỗ ngồi—”
Ninh Viễn đặt cốc nước xuống, “Tiên sinh xin lỗi, sau khi hết nhiễu động tôi sẽ mang nước lại cho ngài—”
Lời chưa dứt, cảnh báo vang lên lần thứ hai, “Xin vui lòng thắt chặt dây an toàn ngay lập tức! Tít tít! Tiếp viên vui lòng ngồi xuống ghế gần nhất, hành khách trong nhà vệ sinh vui lòng…”
Ninh Viễn lập tức đạp phanh, đảo mắt một vòng. Ngoại trừ ông lão hơn năm mươi tuổi kia, xung quanh toàn là mấy ông chú trung niên bụng phệ, cả bụng mỡ đã lấp đầy ghế ngồi, trông chẳng đáng tin chút nào!
Ninh Viễn cứ thế nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt điềm tĩnh, đường nét góc cạnh rõ ràng. Dù mặc chiếc sơ mi có phần thoải mái, vẫn không giấu được bờ vai rộng, lưng thẳng và cổ tay săn chắc. Một chiếc “tủ lạnh hai cánh” tuyệt vời thế này, nếu ôm lấy chắc chắn sẽ rất vững chãi.
Người đàn ông thấy Ninh Viễn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn mình, còn đang thắc mắc thì...
Cậu tiếp viên hàng không điển trai bỗng lao đến!
“Tiên sinh, ôm chặt tôi!”
“...”
“Không kịp rồi, nhanh, ôm chặt tôi!” Ninh Viễn thẳng thừng ngồi phịch xuống đùi anh, kéo hai cánh tay người đàn ông vòng qua eo mình, vì vội vàng mà liên tục nhắc lại, “Ôm chặt tôi! Tiên sinh, ôm chặt tôi!”
Người đàn ông chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng vẫn ôm chặt Ninh Viễn vào lòng, siết chặt cánh tay.
Ngay sau đó, máy bay rung lắc dữ dội, xe đẩy đồ ăn chao đảo mạnh, một túi đồ ăn vặt lăn ra ngoài lối đi rồi nhảy bật lên ba lần.
Ninh Viễn thoát hiểm trong gang tấc, lòng thầm sung sướиɠ nghĩ, ôm chặt thế này quả thực là đủ an toàn.
Ánh mắt người đàn ông khẽ hạ xuống. Trong ánh sáng mờ nhạt, anh ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, thoảng nhẹ. Cổ áo được giặt tẩy sạch sẽ, vành tai tinh tế, đường cong lộ ra khi nghiêng đầu, tấm lưng thẳng tắp...
Cảm giác quen thuộc nào đó lẩn quẩn trong đầu, khiến anh đau nhức, nhưng không tài nào nhớ ra được. Cảm giác ấm áp, mềm mại ở trên đùi, qua lớp vải mỏng, áp sát vào anh... Trong đôi mắt sâu thẳm, thường lạnh lùng, bất ngờ dậy lên một gợn sóng.
Bên đối diện có người giơ điện thoại lên, ghi lại cảnh tượng hài hước này bằng một loạt tám bức ảnh liên tiếp. Đèn flash bắt trọn hai gương mặt điển trai, một người hoang mang và bối rối, một người điềm nhiên mà lãnh đạm.
Chẳng mấy chốc, máy bay ổn định trở lại, nhưng tiếng cười đùa rôm rả đã nổi lên.
Ninh Viễn vội vàng đứng dậy khỏi lòng người đàn ông, vì ôm quá chặt nên không thể rút ra ngay, lại bị kéo trở lại. Cậu cố nở nụ cười bối rối, ngoái đầu nhìn, “Tiên sinh, ngài có thể thả tay ra được rồi.”
“Xin, xin lỗi tiên sinh, vì rung lắc mạnh nên gần chỗ này không có ghế trống. Để đảm bảo an toàn, tôi buộc phải phiền ngài ôm chặt tôi. Lúc đó không kịp giải thích đã ngồi xuống, cảm ơn ngài rất nhiều.”
Ninh Viễn vừa nói vừa lắp bắp, rót nước cho người đàn ông, cúi đầu cảm ơn, rồi nhanh nhẹn đẩy xe thức ăn rời đi.
Nhìn cậu tiếp viên trẻ mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ ửng, cuống quýt chạy biến như thể rụt đuôi, người đàn ông bỗng ngẩn ngơ một lúc.
Cổ tay vừa bị nắm chặt vẫn còn chút hơi ấm. Khi nhiệt độ ấy tan dần, trên tay chỉ còn lại sự trống trải.
Triệu Thời nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, hỏi:
“Sao ồn vậy? Bùi tổng, ngài ngồi thế có quen không? Dịch vụ đã sắp xếp người khác phụ trách rồi. Hay để tôi làm thủ tục nâng hạng ghế cho ngài nhé?”
“Không cần. Hàng không Minh Thái thuộc quyền sở hữu của ai?”
"Ồ, tập đoàn đầy tiềm năng như vậy, chúng ta cũng đầu tư, ngài còn có cổ phần nữa." Triệu Thời trả lời, "Sao thế? Tổng giám đốc Bùi, chuyến bay có chỗ nào không hài lòng sao?"
“Không—” Bùi Tích nheo mắt, “Sau khi về nước, giúp tôi hẹn cậu ấy đi uống trà chiều.”
“Được ạ.” Triệu Thời lật sổ lịch trình, đánh dấu vào ngày mùng 7 tháng sau.
Ở khoang sau, Ninh Viễn hít thở sâu mấy lần, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu nhìn số ghế, rồi nói:
“Chị Vương, em đổi khu vực với chị được không~”
Vương Doanh liếc nhìn, hỏi:
“32C, sao thế? Trước khi bay, chị có hỏi Bùi Tổng rồi, ngài ấy bảo không cần nâng hạng mà.”
“Bùi tổng nào cơ?”
“Chính là tổng giám đốc Bùi Tích đấy, khách hàng VIP hạng hắc kim của chúng ta. Sáng nay trong buổi họp vừa nói qua mà.” Vương Doanh đáp, “Em chẳng phải nhân viên phục vụ xuất sắc tháng trước à, chị còn đặc biệt để em phụ trách khu vực này đấy.”
“Á...—” Ninh Viễn ngớ người, “VIP hạng hắc kim?”
“Đúng thế, lại còn là nhà đầu tư nữa. Chắc là có dự án trải nghiệm dịch vụ, tiện giám sát kiểm tra luôn.” Vương Doanh nhìn cậu đầy nghi ngờ, “Đừng bảo là em làm khách không vui rồi nhé?”
“Không, không có.” Ninh Viễn vội vàng phủ nhận, nuốt hết những gì còn lại vào bụng. Cậu chẳng biết khách có vui hay không, nhưng chắc chắn là chẳng dễ chịu gì.
May mắn là cho đến khi chuyến bay kết thúc, ông chú lớn tuổi đó không còn bấm chuông gọi cậu nữa, còn vị tổng giáp đốc Bùi tôn quý kia vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm, không có biểu hiện gì khác. Ninh Viễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vừa ngâm nga vừa tiễn khách rời máy bay.
**
Bên ngoài sân bay, hai chiếc xe Mercedes đỗ sẵn, một trước một sau, đón nhà đầu tư rời đi.
Trên xe, vị tổng giám đốc Bùi, người được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong giới đầu tư, nhàn nhã cắn điếu thuốc. Một tay lật xem báo cáo đánh giá về mảng kinh doanh của một thương hiệu xa xỉ phẩm, tay còn lại bấm điện thoại:
“Dịch vụ hàng không của Minh Thái nằm trong tay cậu à?”
“Phải, đúng rồi.”
“Dạo này tôi đang làm khảo sát về dịch vụ hàng không, thiếu dữ liệu. Gọi người kiểm tra một chuyến bay, bao gồm cả thông tin chi tiết về tổ bay. Hôm nào làm thêm buổi phỏng vấn dịch vụ. Mã chuyến bay lát nữa để trợ lý gửi cho cậu.”
“Không vấn đề.” Đầu dây bên kia đáp, cúp máy xong mới chợt nhận ra, cau mày nói:
“Sao dạo này ai cũng nhắm vào chỗ tôi vậy? Ngay cả Bùi Tích, cái vị thần mặt lạnh ấy, cũng muốn làm cái khảo sát dịch vụ gì chứ? Chậc, oan gia!”