Chương 9: Đây là mạt thế không phải phim kinh dị.
Trời gần tối chiếc hummer của Trầm Ngôn dừng lại ở một khu nhà bỏ hoang gần một thị trấn.Bốn người Trầm Yên liền bắt tay vào dọn dẹp một chút, Trầm Yên và Vũ Băng phụ trách nấu ăn, còn Trầm Ngôn Quân Nhã thì làm một chỗ ngủ đơn giản.
Sau khi ăn uống xong, hai người Quân Nhã và Trầm Ngôn lấy bản đồ ra nghiên cứu. Quân Nhã chỉ vào một nơi trong bản đồ nói với Trầm Ngôn:
" Chỉ cần băng qua cái thị trấn này rồi lại đi tiếp khoảng 5 ngày là có thể đến Đế Đô Lam Trạch rồi, đoạn đường vừa qua chúng ta cứ đi lòng vòng đã tốn khá nhiều thời gian rồi."
Trầm Ngôn không hứng thú liếc nhìn cô nàng một cái, gật đầu xem như đã biết rồi đưa tay chỉ vào một nơi trong bản đồ.
Quân Nhã nhìn theo thì thắc mắc hỏi:
"Đồn Công an? Cậu tính ở nơi đó làm gì? Mạt thế đã đến gần 3 tháng rồi cậu nghĩ súng ống đạn dược còn sao?"
Trầm Ngôn nhếch môi phun ra vài từ :
"Đi rồi sẽ biết." Rồi xoay người đi lại chỗ Trầm Yên, Quân Nhã ở sau trợn mắt nhìn bóng lưng của y, một lúc sao cũng hậm hực dẹp bản đồ, rồi xoay người ôm Vũ Băng đi ngủ.
Buổi tối khi bốn người đã chìm vào giấc ngủ, gió thổi mạnh làm đung đưa cành cây tạo nên tiếng " xào xạc".
Thì lúc này từ bên ngoài vang lên âm thanh "rắk rắk" rất nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể bị âm thanh gió thổi lấn át.
Trầm Ngôn bỗng nhiên mở mắt, y vẫn nằm đó, lặng lẽ quan sát bên ngoài, đợi một hồi lâu đến khi y cho rằng âm thanh khi nãy chỉ là gió tạo ra thì bỗng, một thứ trong bóng tối di chuyển.
Tốc độ nó đi cực nhanh, Trầm Ngôn nhíu mày, nhanh chóng đánh thức ba người còn lại. Trầm Yên nhìn ra bên ngoài trong bóng tối cô bắt gặp một ánh mắt màu xanh kì dị, giật mình quay lại hỏi Trầm Ngôn:
"Trầm Ngôn thứ ngoài kia là gì?"
Trầm Ngôn lấy từ không gian ra bốn thanh kiếm sắt bén, đưa cho mỗi người một cây, nghe Trầm Yên hỏi y chỉ nói:
"Không biết! Có lẽ là sói, cũng có thể quái vật."
Lúc này con vật đó lại động, nó từ bên ngoài bò vào, nhờ ánh sáng mọi người liền có thể nhìn thấy thân hình của nó. Nhưng khi thấy rồi ai nấy cũng hít phải nguồn khí lạnh.
Đây là mạt thế!!!!
Không phải là phim truyền hình quái vật kinh dị aaaa.
Tứ chi như tay người to lớn sắc bén, thân thể người, đầu chó, trên đầu là cặp sừng trâu to tướng, cái đuôi như đuôi khỉ phe phẩy dưới đất, cả người khom khom, nhe răng trợn mắt grừ grừ với bọn Trầm Yên.
Đúng y hình tượng quái vật trong mấy bộ phim Mỹ.
Bốn người có chút đen mặt nhìn vật thể trước mắt.
Đây là quái vật gì thế???
Xấu hư mắt người nhìn rồi!!!!
Nhưng dù kinh ngạc thì mấy người Trầm Ngôn cũng không dám lơ là chủ quan.
Con quái vật đó quan sát bốn người một hồi thì liền động, bốn cái chân chạm đất liền đến trước mặt bốn người. Nó di chuyển nhanh chóng tấn công vào Trầm Ngôn, y nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, cả thân thể theo đà bay lùi về sao.
Trầm Ngôn đẩy Trầm Yên về phía Quân Nhã còn bản thân nhảy về sau con quái vật đó, nắm chặt cái đuôi xấu xí của nó quăng mạnh ra ngoài.
Con quái vật theo đường cong đẹp mắt bay ra ngoài biến mất trong màn đêm u tối ngoài kia, để lại một tiếng ngaoooo ô thảm thiết còn quanh quẩn trong tai mọi người.
Trầm Yên chớp mắt....
Quân Nhã chớp chớp mắt....
Vũ Băng càng chớp chớp chớp mắt....
Đây là chuyện gì????
Quái vật cứ thế bị quăng bay đi???!!
Đây là thật???
Khi nãy vừa hung hãn vừa nhe răng trợn mắt với bọn họ thật sự là con quái vật đấy???
Trầm Ngôn hơi ngượng ngùng khụ một tiếng nói:
"Hơi lỡ tay, nó...." Trầm Ngôn hơi mím môi lát sau mới phun ra hai từ làm cả bọn ngã ngửa " Xấu quá!"
Nhưng không thể phủ nhận con quái vật đó xấu thật!!
Sự kiện gặp quái vật nhanh chóng bị mọi người cho qua, yếu như thế quăng một cái đã mất dạng thì khẩn trương làm gì.
Nhưng cũng vì an toàn Trầm Ngôn liền không ngủ, y chỉ nhắm mắt tu luyện dị năng.
Một đêm cứ thế trôi qua. Sáng hôm sau mọi người liền thu nhập một chút rồi lên đường.
Chiếc hummer chạy từ từ trên đường nhựa hơi gồ ghề, đến thị trấn thì xe bỗng dưng bị hư, bốn người bất đắc dĩ phải dừng lại sửa chữa.
_____hết chương 9____
Thương Thiếu : - bản thiếu đang cảm thấy hoang mang, muốn buông bỏ nhưng sợ ngta tổn thương, nhưng càng sợ mình đa tình nghĩ nhiều, haiz.(phe phẩy cây quạt trong tay)
Bỉ ngạn hoa nở bên bờ sinh tử.
Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng.
Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ?
Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông?
Thuốc 1 thang chứa 8 giọt lệ.
Đau khổ biệt ly đợi chờ ai?
Cành với lá vô vọng gặp lại.
Ta cùng nàng vạn kiếp bất thành duyên.
- Nhảm thôi đừng để ý.