Chị Ruột Như Thê

Chương 10

Chương 10: Thị trấn quái vật!
Bốn người Trầm Ngôn dừng xe lại trước một căn nhà nhỏ, cả bọn xuống xe, Trầm Ngôn và Quân Nhã liền kiểm tra. Sắc trời lúc này cũng gần tối Trầm Yên hơi lo lắng nhìn chiếc xe rồi nhìn Trầm Ngôn đang loay hoay làm gì đó.

Quân Nhã hơi nhíu mày nói với Trầm Yên :

" Gặp chút phiền phức, sợ là đêm nay chúng ta phải ngủ tạm lại đây rồi."

Trầm Ngôn mím môi không nói gì, đi kiểm tra xung quanh. Lúc này từ trong nhà nhỏ đi ra một bà lão lưng còng, tay cầm gậy gỗ, hiền hòa bước chậm chạp đi tới chỗ ba người.

"Xe bị hư à mấy cháu?"

Trầm Yên hơi cảnh giác nhưng cũng lễ phép nói:

"Dạ xe chúng cháu bị hư."

Bà lão lại cười nói:

"Trời sắp tối rồi hay là mấy đứa đêm nay ở tạm nhà bà đi? Sáng mai sửa xong rồi lại đi."

Trầm Yên nhìn Quân Nhã. Tiểu Ngôn không có ở đây cô không thể tự tiện quyết định.

Quân Nhã cũng nhìn Trầm Yên lúc cô nàng đang chuẩn bị nói thì một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang:

"Được! Phiền bà rồi."

Trầm Ngôn chậm rãi đi tới, sắc mặt lạnh tanh nhìn thoáng qua bà lão. Trầm Yên thấy Trầm Ngôn đi tới thì nắm tay y, trong mắt có chút lo lắng, Trầm Ngôn vỗ nhẹ lên tay cô trấn an y khẽ lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Bà lão nhìn Trầm Ngôn rồi vờ ho khan đi vào nhà, hiền hòa nói:

" Khụ khụ, nhà hơi nhỏ mấy cháu đừng chê, bà chỉ sống với đứa cháu gái, nó bây giờ đi ra ngoài rồi."

Quân Nhã nghe thấy thì cười nói:

"Không sao ạ, bà cho chúng cháu ở nhờ đã tốt lắm rồi."

Bà lão mỉm cười không nói.

Nhóm người Trầm Ngôn thế là ở nhờ nhà của bà lão, có lẽ khá ngạc nhiên khi mạt thế đã diễn ra mấy tháng mà bà lão vẫn sống sót, nhưng bốn người không ai nói gì.

Trầm Ngôn chỉ âm trầm nhìn bà lão đang lui khui nấu cơm trong nhà bếp và Trầm Yên, Vũ Băng kế bên phụ giúp.

Y không nói gì chỉ liếc nhìn Quân Nhã thấy cô nàng cũng cau mày nhìn bóng lưng bà lão như có đều suy nghĩ.

Trầm Ngôn gõ nhẹ mặt bàn thu hút sự chú ý của Quân Nhã, y chỉ ra chiếc xe bên ngoài bảo:

" Tôi sửa xe, cô chú ý một chút." trên tay lại viết vài chữ.

[Có nguy hiểm, cảnh giác chút, thị trấn có bất thường.]

Quân Nhã gật đầu Trầm Ngôn liền xoay người đi ra ngoài. Một lúc sau Trầm Yên bưng một dĩa rau luộc đi ra, cô ngó ra cửa thấy Trầm Ngôn đang lay hoay ngoài xe thì đi ra. Trầm Ngôn thấy Trầm Yên đi ra thì bỏ đồ trong tay xuống đứng lên.

Trầm Yên mỉm cười nói với Trầm Ngôn :

"Rửa tay rồi ăn cơm thôi."

Trầm Ngôn khẽ cười gật đầu rồi đi ra sau nhà.

Khi Trầm Ngôn đi ra thì thấy một cô gái khoảng mười lắm, mười sáu tuổi, gương mặt tròn đáng yêu. Trầm Ngôn không hỏi gì chỉ đi lại chỗ Trầm Yên ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.

Buổi cơm diễn ra hết sức bình thường, Trầm Ngôn và Quân Nhã lại đi sửa chữa lại chiếc hummer.

Nhạc Khả con gái của bà lão từ trong nhà đi ra, trên tay còn cầm cóc nước, ngượng ngùng đưa cho Trầm Ngôn khẽ nói:

" Anh nghỉ xíu uống nước đi~"

Trầm Yên vừa đi ra thì thấy một màn này không hiểu sao trong lòng khó chịu, cơn tức giận không biết từ đâu bóc lên, cô bực bội xoay người vào nhà.

Trầm Ngôn nhíu mày nhìn cóc nước đột nhiên xuất hiện trước mặt, khó chịu nhìn gương mặt ngượng ngùng của Nhạc Khả, lạnh lùng nói:

"Tránh!"

Nhạc Khả ủy khuất mím môi, nhưng tay đưa ly nước vẫn giữ nguyên tư thế không chịu thu hồi.

Kiên nhẫn của Trầm Ngôn dần dần tuột xuống, ngay khi y định ra tay thì Quân Nhã đã đưa tay lấy cóc nước uống một hơi hết sạch.

Cô nàng cười hì hì nói:

"Cảm ơn vì ly nước." rồi đưa cốc nước không lại cho Nhạc Khả "Trả em."

Nhạc Khả dậm chân xoay người vào nhà, bên ngoài Quân Nhã đánh lên vai Trầm Ngôn cười nói:

"Tôi giúp cậu đấy, trả ơn tôi thế nào đây hả?"

Trầm Ngôn liếc nhìn Quân Nhã rồi xoay người tiếp tục sửa chữa.

Quân Nhã bất bình la lên :

"Ý gì đây hả, tôi rõ ràng giúp cậu mà, trả ơn thì thôi, sao một tiếng cảm ơn cũng không có thế?" Được rồi, cô nàng cũng không mong tên băng sơn này mở miệng nói cảm ơn. Nếu mà y nói cảm ơn chắc mặt trời mọc hướng tây quá.

Mặt trời rất nhanh lặn xuống, lúc mọi người chuẩn bị đi ngủ thì gặp một vấn đề nhỏ.

Phòng không đủ a!!!

"Khụ khụ, nhà của bà chỉ có ba phòng.  Bà với tiểu Khả đã một phòng, ba người các cháu (chỉ vào mấy người Trầm Yên trừ Trầm Ngôn) chịu khó ở phòng một được không? Còn một phòng của cậu thanh niên này "

Ba người Trầm Yên không phản đối gật đầu, chỉ có Trầm Ngôn hơi bất mãn nhíu mày.

Y quen ngủ có Trầm Yên rồi.

Nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Đêm khuya, mọi người đều đã ngủ hết thì cửa phòng của Trầm Ngôn bỗng bị mở ra, bước vào là cô con gái của bà lão Nhạc Khả, cô ta mặc váy ngủ trắng mỏng manh, cơ thể non nớt như ẩn như hiện dụ dỗ người phạm tội.

Cô ta bước nhẹ lại giường Trầm Ngôn, y nhắm mắt nằm đó, trên người cũng đã bớt đi vài phần lạnh lùng, Nhạc Khả mỉm cười mị hoặc, cánh tay trắng nõn đưa ra toan mở áo sơ mi của Trầm Ngôn.

Trầm Ngôn tưởng chừng đã ngủ bỗng cầm chặt cánh tay của Nhạc Khả, con ngươi huyết sắc lạnh lão nhìn chằm chằm Nhạc Khả làm cô ta khϊếp sợ cứng người.

Nhíu mày, cánh tay Trầm Ngôn hơi dùng sức.

Gầmmm!!!

Tiếng vang rất lớn đánh thức tất cả mọi người, mấy người Trầm Yên chạy đến thì thấy trước phòng Trầm Ngôn chống trơn, Trầm Ngôn sắc mặt lạnh lẽo như phủ một tầng băng mỏng, áo sơ mi mở ra vài nút ẩn hiện cơ thể săn chắc mê người, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm ngoài sân.

Mọi người theo đó nhìn lại thì thấy cách đó vài bước, một thiếu nữ dáng người lả lướt, nằm trên cánh cửa, cặp đùi trắng nõn cứ thế bị phơi bày trước mắt mọi người.

Thiếu nữ đó chín là Nhạc Khả!!!

Cả đám đứng hình vài giây.

Tình tiết có quen thuộc quá không??

Nửa đêm nguyệt hắc phong cao, thiếu nữ xin xắn ăn mặc quyến rũ đang nằm chèm bẹp trước cửa phòng thanh niên tuấn tú....

Đây đây....

Ngay khi mọi người còn sửng sờ thì một tiếng rêи ɾỉ đau đớn truyền tới làm tất cả hoàn hồn lại, đưa mắt nhìn sang thì thấy Trầm Ngôn đang ngồi bên người Nhạc Khả, đôi tay thon dài bóp chặt cái cổ xinh xắn của cô ta, gương mặt đáng yêu đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí.

Lúc này từ trong phòng bà lão lao ra một thứ, nó nhanh chóng đánh về phía Trầm Ngôn, mọi người chưa kịp nhìn thấy thân ảnh của nó thì đã nghe một tiếng động lớn.

Gầmmm!

Mấy người Quân Nhã nhanh chóng đi lại gần Trầm Ngôn, cùng nhìn chằm chằm vào vật thể đó.

Đó là con quái vật mà đêm qua họ thấy. Tuy hình dáng hơi gầy yếu nhưng nó giống y chang con quái vật hôm qua.

Ngay khi mọi người còn đang khó hiểu thì Trầm Ngôn đã vặn tay gϊếŧ chết Nhạc Khả, trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người hình dáng thiếu nữ xinh xắn cứ thế hóa thành quái vật xấu xí.

Nó là con hôm qua họ gặp!!!

Bây giờ mấy người Trầm Yên đã hiểu rõ sự tình, Quân Nhã nhanh tay gϊếŧ chết con quái vật già đó.

Trầm Ngôn trầm giọng nói:

"Dọn dẹp sạch sẽ rồi trở về ngủ!"

Nói rồi y dẫn đầu đi ra ngoài, Trầm Yên cũng theo sát y, không biết vô tình hay cố ý mà khi đi qua thi thể quái vật Nhạc Khả thì dậm thật mạnh lên tay nó.

15 phút sau bốn người đã trở lại, trên người còn dính chút máu, cả bọn nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.

Thị trấn quái vật cứ thế bị tiêu diệt. Nói là thị trấn chứ có mười mấy con toàn yếu nhớt, chỉ có đều tốc độ  hơi nhanh thôi. Và Trầm Ngôn cũng chiếm được một chút lợi ích khi gϊếŧ bọn quái vật đó.

Y phát hiện tinh thạch trong đầu bọn chúng có thể che giấu bản thể quái vật của nó.

Vậy y là tang thi cũng có thể che giấu được đi?!

Đêm đó mọi người được ngủ ngon lành và dĩ nhiên Trầm Ngôn phải ôm Trầm Yên mới ngủ được a.

Khi nãy y không thể ngủ được, bên người thiếu đi mùi hương thanh mát đã làm y sắp phát điên, lại có người không biết sống chết tìm y lúc này, hừ vừa lúc cho y phát tiết mà.

Nói chung!!! Nhạc Khả tiểu thư cô xấu số a....

1 giây mặc niệm bé.

____hết chương 10____