Chương 24: Kết truyện!
7 năm sau.Mạt thế cũng đã xem như chấm dứt, chỉ còn một số tang thi rải rác.
Căn cứ Đế Đô Lam Trạch cũng chính thức thay đổi người đứng đầu.
Sau lần Trầm Ngôn tự bạo cùng với Thụy Sâm những người còn sống sót khi đó đều đồng lòng xây dựng cho y một tượng đài tưởng niệm.
Trầm Ngôn cũng mãi mãi thành anh hùng trong lòng bọn họ.
Chuyện tình của hai người Trầm Ngôn và Trầm Yên cũng được nhiều người hâm mộ, đó đã trở thành giai thoại lưu truyền mãi mãi.
Khi có người nhắc về chuyện xảy ra năm đó, thì đó là một đề tài nghị luận hăng say, nhất là khi được người chính thức trải nghiệm kể lại.
Nhưng đáng tiếc thay y đã hy sinh.
____
Trong biệt thự quen thuộc.
Khang Triệt và Hàn Hạo tay trong tay đi thăm chủ nhân nơi đó.
Năm tháng trôi đi nhưng Trầm Yên vẫn như trước, vẫn xinh đẹp như thế thậm chí là khí chất quyến rũ của một người phụ nữ đã có con.
Cô mặc chiếc váy dài màu trắng, đầu búi tóc nhẹ, cả người toát lên khí tức dịu dàng, nhưng nét mặt đó vẫn là tang thương ưu sầu.
Khang Triệt thầm thở dài, kéo Hàn Hạo đi tới sô pha ngồi xuống.
"Tiểu Thiện lại chạy đi chơi rồi à?"
Năm đó nếu không phải trong đoàn người còn sống sót có một dị năng giả hệ chữa trị, thì có lẽ bây giờ không có tiểu Thiện rồi.
Khang Triệt còn nhớ khi đó, cả người Trầm Yên mềm nhũn nằm trong lòng Tử gương mặt trắng bệch như người chết, nếu không phải cô nghị lực kiên cường có lẽ cũng không qua khỏi.
Trầm Yên mỉm cười rót cho hai người ly trà nói:
"Ừm thằng bé rất nghịch ngợm, không giống baba nó khi nhỏ chút nào."
Tay cầm ly trà hơi ngừng lại, Khang Triệt bất đắc dĩ uống một ngụm, rồi nói:
" Cậu không có ý định tìm baba mới cho tiểu Thiện sao? Tuy cậu rất mạnh mẽ nhưng thằng bé không thể không có baba a."
Trầm Yên cười khổ nhìn cậu, nhẹ nhàng đáp lại:
"Không, mình có cảm giác em ấy sẽ quay lại!"
"Cậu thật cứng đầu!"
Đối với sự kiên trì của Trầm Yên, Khang Triệt không còn lời nào để nói.
Một người chết rồi có thể quay lại sao?
Tuy rằng cậu và Hàn Hàn đều thương yêu Tiểu Thiện như con ruột nhưng cũng không thể thay thế tình thương của baba a.
Tiểu Yên đối với vấn đề này luôn không nghe ai khuyên bảo.
"Đây là nhiệm vụ cuối cùng của cậu, chỉ đi đến vùng nông thôn kiểm tra, xong việc này tôi không giao cái gì cho cậu nữa đâu."
Khang Triệt buồn bực ném cho Trầm Yên một tờ giấy rồi kéo Hàn Hạo đi về.
Trầm Yên nhìn bóng lưng hai người nhẹ nói :
"Cảm ơn hai người."
Bước chân hơi ngừng lại, nhưng Khang Triệt không quay đầu mà phất phất tay đi mất.
____
Trầm Yên đi lên phòng soạn chút đồ dùng cho chuyến đi ngày mai.
Dưới nhà.
Tiểu Trầm Thiện đã bảy tuổi từ bên ngoài chạy vào phòng khách, bé nhanh nhạy phóng lên ghế thuần phục rót nước uống một hơi dài.
Thỏa mãn đặt ly xuống, bé phát hiện một tờ giấy trên bàn, tò mò sáp tới xem..
Hm mama lại phải ra ngoài, lần nào đi cũng không chịu mang bé theo, ở nhà thật buồn.
Tiểu Trầm Thiện xem xong tờ giấy thì bỉu môi ngồi lại trên ghế.
Bỗng dưng hai mắt bé sáng lên, rồi cười một cách tinh quái, vui vẻ nhảy xuống ghế, bé lao vào phòng như một cơn gió, chậc dị năng hệ phong cấp 3 đúng là yêu nghiệt.
____
Sáng hôm sau.
Trầm Yên cố ý thức dậy sớm, nấu đồ ăn sáng rồi bảo bà vυ' khi tiểu Thiện thức dậy thì cho thằng bé ăn.
Xong hết tất cả cô liền ra ngoài lái xe chạy đền vùng ngoại ô.
Trong cốp xe, tiểu Trầm Thiện với bộ quần áo vận động, nằm thảnh thơi ăn miếng bánh, bỗng nhiên xe thắng gấp lại, miếng bánh trong tay tiểu Trầm Thiện rơi xuống, bé chẹp miệng luyến tiếc miếng bánh ngon, lúc này bé nghe thấy giọng của mama mình:
"Con định trốn trong đó tới khi nào?"
Tiểu Trầm Thiện âm thầm vỗ vỗ ngực.
Thật may miếng bánh rơi không ăn được, nếu không bây giờ chắc bé sẽ bị mắc nghẹn quá.
Nhưng dù vậy bé vẫn chột dạ từ từ leo ra ngoài, đứng nghiêm chỉnh trước mặt mama.
Trầm Yên nhìn đứa con trai mới 7 tuổi của mình thật không biết nói gì, có đứa trẻ nào 7 tuổi mà tinh ranh như bé không a? Thật hết cách.
"Ngoan ngoãn ngồi trong xe cho mama!"
Trầm Yên ôm bé lên xe, thắt dây an toàn xong thì cũng không quên cảnh cáo con trai nghịch ngợm của mình.
Tiểu Trầm Thiện cười làm lành gật đầu lia lịa :
"Dạ dạ con ngoan mà~"
"Hừ."
Trầm Yên hừ một tiếng rồi cho xe chạy đi.
Đến vùng nông thôn quen thuộc, Trầm Yên cho xe chạy chậm lại, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn kể lại chuyện năm đó cô và baba bé đi ngang qua đây.
Tiểu Trầm Thiện nghe rất hăng hái, trong mắt bé, baba là một anh hùng không gì không làm được, nhưng bé chưa bao giờ nhìn thấy baba, mọi người đều nói baba đã đi đến thiên đường nhưng bé rất muốn nhìn thấy baba nga.
Trầm Yên chuyển tai lái đi vào rừng. Nhiệm vụ lần này là đến xem một hồ nước trong rừng. Nghe thông tin ở đấy có thủy quái xuất hiện, người chết không tín là nhiều nhưng Khang Triệt vẫn muốn tiêu diệt nó.
"Kétk-"
Trầm Yên thắng xe gần hồ nước đó vài mét. Cô nhìn con trai đang háo hức nhìn chằm chằm hồ nước thì nhàn nhạt nói:
"Quy tắc cũ, mama tấn công con trợ thủ!"
Tiểu Trầm Thiện cười không thấy tổ quốc gật đầu rồi mở cửa xe nhảy xuống.
Trầm Yên đi trước, chậm rãi đi tới hồ nước, tiểu Trầm Thiện ở sau chân mama trên tay là lốc xoáy gió nhỏ nhắn. Trầm Yên ra dấu im lặng với con rồi dùng tay đếm..
1....2...3... Rồi quăng vào hồ nước một cục thịt đầy máu....
"Phập! !"
Quả nhiên dưới hồ nước bay lên một con cá lớn, miệng nó đầy răng nanh nhọn hoắt, mắt to đỏ ngầu. Ngay lúc nó bay lên, Trầm Yên và tiểu Trầm Thiện cùng hành động, lốc xoáy trong tay biến lớn cuống con thủy quái đó xoay vòng vòng trên không, cầu băng ập tới đống băng nó lại, rồi rơi thẳng xuống đất vỡ tan nát.
Tiểu Trầm Thiện đắc ý nhìn mama mình, gương mặt non nớt ghi rõ "mau khen con đi a~"
Trầm Yên câm lặng nhìn gương mặt giống Trầm Ngôn chín phần, và biểu hiện kiêu ngạo đáng yêu như thế thì không biết nói gì.
Gen gì đây?
"Làm tốt lắm con trai!"
Trầm Yên nín cười vuốt vuốt đầu con trai, lúc này, một cảm giác nguy cơ làm Trầm Yên cảnh sát lên, cô nhanh chóng ôm tiểu Trầm Thiện lên, nhìn một lượt xung quanh.
Từ trong bụi rậm, một con sói biến dị màu trắng không chút tạp chất chậm chạp đi ra, nó nhe hàm răng sắc bén nhìn hai mẹ con.
Trầm Yên nhíu mày nhìn con sói trước mặt, trong nhiệm vụ không nhắc tới trong cánh rừng này có con vật biến dị nào cả. Đây là sau?
"Bạch Ngao ngươi định làm gì? "
Ngay lúc Trầm Yên định đánh nhanh thắng nhanh thì một giọng nữ bất ngờ vang lên. Giật mình, có người gần đây nhưng cô không phát hiện? Thực lực của nàng cao hơn cô sao?
Sau bụi rậm nơi con sói đó vừa đi ra một thiếu nữ mặc nam trang bước ra, gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc làm Trầm Yên chết trân tại chỗ.
Có lẽ người vừa tới khi nhìn thấy hai mẹ con Trầm Yên cũng kinh ngạc, trong mắt thiếu nữ đó khi nhìn hai người là kinh hỉ, hoang mang, thậm chí là trốn tránh, ngay lúc thiếu nữ đó định xoay người chạy đi thì giọng nói non nớt đầy vui vẻ vang lên làm y đứng lại:
"Baba ~ là baba sao? Tiểu Thiện rất nhớ baba~!"
Rồi một loạt tiếng bước chân chạy tới, một đôi tay nhỏ xíu ôm chầm lấy hai chân y, cả người Trầm Ngôn cứng ngắc tại chỗ.
Không kịp suy nghĩ, Trầm Ngôn đã bế bé lên, cứng ngắc để mặc cho bé xoa xoa áo mình.
Trầm Yên hồi thần, cô cứng nhắc bước từng bước lại gần thiếu nữ đó, cái ôm bất ngờ từ phía sau, tiếp theo đó là từng giọt nước rơi xuống áo, Trầm Yên thì thầm gọi nhỏ:
"Tiểu Ngôn....là...là em sao?"
Trầm Ngôn cả người đều trong trạng thái cứng đơ, phía trước là con trai ôm, đằng sau là vợ ôm, y cũng rất muốn quay lại ôm cô nhưng y sợ.
Sợ thân phận con gái bây giờ khiến cô không chấp nhận được.
"Tiểu Ngôn, chị chấp nhận hết mọi chuyện chỉ cần em đừng xa chị và tiểu Thiện nữa, chị thật sự không muốn xa em nữa!"
1 giọt, 2 giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm áo y, Trầm Ngôn không kiềm chế được quay lại ôm hai mẹ con vào ngực, bao yêu thương, nhung nhớ 7 năm trời đều được cái ôm đó lấp đầy.
_____Hết!____