Chị Ruột Như Thê

Chương 23

Chương 23: Mất
Khi Trầm Ngôn nhìn thấy Trầm Yên một thân hoàn hảo không chút tổn thương thì thở phào nhẹ nhõm, lòng ngực bỗng chốc xiết chặt làm y nhíu mày, một cổ tanh nồng dân trào ở cổ họng.

Trầm Ngôn gian nan nuốt ngụm máu trở về, sắc mặt vẫn lạnh lẽo nhìn Thụy Sâm.

Thụy Sâm đứng đó, cả người tràn ra khí tức điên cuồng, hắn ta nhìn Trầm Yên tức giận quát:

"Làm sao có thể? ?"

Hàn Hạo cười lạnh bảo:

" Có gì là không thể? Khu ổ chuột của ngươi lớn lắm sao?"

Ngoài cười nhưng trong không cười nổi, vì canh giữ Trầm Yên, Thụy Sâm đã phái rất nhiều tang thi cao cấp nhất ở đấy, bọn quái vật đó không phải hạn dễ chơi, hắn (Hàn Hạo) cũng tốn không ít sức thậm chí bị thương mới đem Trầm Yên ra ngoài được.

Trầm Ngôn kéo Trầm Yên ra sau mình, thờ ơ nhìn Thụy Sâm nói:

"Ngươi nên đầu hàng đi."

Vuốt ve thanh kiếm trong tay, Thụy Sâm khẽ lắc đầu cười âm hiểm.

"Trầm Ngôn ngươi đắc ý quá sớm, tôi cũng phải công nhận ngươi rất mạnh, nhưng bây giờ các ngươi nên bỏ mạng tại đây đi!"

Nói rồi cơ thể hắn liền xảy ra biến hóa, các cơ bắp dần dần to lớn, tiếng la đau đớn của Thụy Sâm làm mọi người hoảng sợ.

Trầm Ngôn vội kéo Trầm Yên ra xa, Hàn Hạo cũng kéo Khang Triệt đến nơi xem như an toàn.

Tiếng súng vang lên liên tục, nhưng không thể làm bị thương cơ thể đang biến đổi đó.

Tử kinh hoàng nhìn Thụy Sâm đang biến đổi, cô vội quát lên:

"Nhanh lên bờ, nếu không tất cả đều chết! !"

Mọi người nghe thế thì chạy nhanh về phía thông đạo duy nhất đó.

____

"Tử chuyện này là sao?"

Khang Triệt vừa thở hổn hển vừa hỏi :

Tử ngồi khụy xuống nền cát, thở dốc nói:

"Tôi không ngờ Thụy Sâm lại lấy cơ thể mình ra làm thể biến dị."

"Thể biến dị? ?" Mọi người kinh ngạc la lên.

Tử nhìn mặt biển lay động trước mặt nặng nề đáp:

"Ừm, thể biến dị là lấy tinh thạch từ thực vật biến dị, tang thi và dị năng giả lai tạo ra. Thể biến dị mạnh hơn tang thi cao cấp rất nhiều, nó sẽ không biết đau, chỉ điên cuồng gϊếŧ chết những thứ trong mắt nó"

Khang Triệt tức giận dậm chân:

"Hắn ta quả thật điên loạn mà."

Trầm Yên ngồi trong lòng Trầm Ngôn, hai bàn tay khẽ xiết chặt, lo lắng trong ngực cô dần dần to lớn.

Trầm Ngôn nhận thấy cô bắt ổn thì lo lắng nhìn lại.

"Yên, đừng sợ em sẽ bảo vệ chị và con."

Trầm Yên cười nhẹ, gật đầu không nói.

"Ầm ! ! Ầm! !"

Nước biển bỗng chốc tăng lên, mặt biển lay động dữ dội, từ dưới từ từ trồi lên một vật khổng lồ.

Tử và mọi người cảnh giác đứng lên, tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Một vật thể khổng lồ từ từ ngôi lên, nó rất to, to như một khu nhà cao tầng, làn da như phủ một lớp nham thạch, cặp mắt đỏ tươi hoang dã.

"Trầm Ngôn ta đã nói, ai thắng ai còn chưa biết, các ngươi nên ngoan ngoãn chịu chết đi! !"

Hàng loạt những viên đạn bay thẳng vào quái vật đó, nhưng không thể làm nó bị thương, nó tức giận giẫm chân xuống hướng bọn Trầm Ngôn đang đứng.

Tất cả nhanh chóng tránh xa nơi đó, 'Ầm' một tiếng, nơi đó lún sâu xuống, lực phản làm những người gần đó ngã xuống.

"Bảo vệ tốt cô ấy! !"

Trầm Ngôn nhìn Hàn Hạo thật sâu, hắn gật đầu, y liền nhìn thoáng qua nét mặt lo lắng của Trầm Yên, không chần chừ đã phóng như bay về phía con quái vật đó.

"Thụy Sâm đối thủ của anh là tôi! !"

Thoáng cái đã biến về trạng thái tang thi, Trầm Ngôn nắm chặt thanh kiếm trong tay, đứng trước mắt Thụy Sâm.

Thụy Sâm oán hận nhìn y, nắm tay to lớn của hắn nắm chặt rồi đấm thẳng xuống Trầm Ngôn.

Y nhanh chóng né tránh, nhanh chóng nắm bắt thời cơ phóng lên cánh tay hắn, một đường chạy thẳng lên vai.

Thanh kiếm trong tay mạnh mẽ đâm thẳng vào cổ hắn, nhưng chỉ để lại vết xước ngoài da. Thụy Sâm tức giận với tay cố bắt lấy y nhưng không thành.

Trầm Ngôn thấy kiếm không thể thấm được hắn, nên nhanh chóng leo lên đầu, bên dưới Tử, Quân Nhã, Vũ Băng, Hàn Hạo và những người khác cùng công kích. Súng, dị năng thi nhau tấn công, mục đích làm phân tâm chú ý của Thụy Sâm.

Thụy Sâm quả nhiên tức giận, hắn cúi người quơ tay một vòng, người phía dưới liền kêu la thảm thiết.

Trầm Ngôn cũng thành công leo lên đầu hắn, truyền tất cả năng lượng vào thanh kiếm, y dùng sức đâm thẳng đỉnh đầu của hắn.

"Phụt! !"

Thanh kiếm liền lún sâu, máu đen phụt một tiếng vang ra dính đầy người Trầm Ngôn. Thụy Sâm đau đớn dùng sức lắc đầu, tay hắn chộp lấy Trầm Ngôn dùng sức bóp chặt.

" Rắk rắk! !" Tiếng xương vỡ vụng.

Trầm Ngôn đau đớn rên khẽ, xụi lơ trong tay hắn. Trầm Yên phía dưới lo lắng nhìn thân ảnh của y, nhận thấy y bất ổn thì luống cuống.

Cô thoát khỏi bảo vệ của Khang Triệt, nhúng người lao nhanh lên, trên tay là thanh kiếm băng lớn. Trầm Yên dùng hai tay cầm chặt thanh kiếm, dồn lực chém mạnh lên cánh tay đang giam giữ Trầm Ngôn.

"A ! ! !"

Một kiếm của Trầm Yên khiến Thụy Sâm ăn đau buông tay, Trầm Ngôn theo đó rơi xuống. Cô nhanh chóng bay tới đỡ được y, chưa kịp lùi về Thụy Sâm đã đánh văng hai người ra.

Bụng đau nhói khiến sắc mặt Trầm Yên trắng bệch, cô cắn chặt răng, cùng Trầm Ngôn lùi về nơi xem như an toàn.

Dưới thân như có gì chảy ra....

Con của cô......

Trầm Yên im lặng ôm chặt bụng, nhìn Trầm Ngôn thấy y đang lo lắng nhìn mình, Trầm Yên cố mỉm cười trấn an y:

"Không sao!" Cũng may bây giờ xung quanh toàn mùi máu em ấy không nhận ra được.

Lúc này Khang Triệt và Tử cũng chạy lại, cậu tức giận nhìn Trầm Yên quát khẽ:

"Cậu muốn chết hả? Có biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm không? Lỡ đứa bé có chuyện gì thì sao đây hả? ?"

Trầm Yên cười gượng bảo:

"Không phải bây giờ tôi không có gì sao?"

Khang Triệt trợn mắt trừng Trầm Yên nhưng cũng im lặng.

"Trầm Ngôn cậu ổn không? "

Tử nhìn thân thể Trầm Ngôn hỏi.

"Tôi ổn." Gãy vài khúc xương thôi.

Trầm Ngôn tự nói trong lòng, tình trạng của y bây giờ rất tệ, khúc xương gãy đâm vào phổi làm y khó thở vô cùng. Nhưng y không muốn để cô lo lắng.

Trầm Ngôn nhìn Thụy Sâm ngoài đó, nếu muốn bảo vệ Yên và đứa nhỏ chỉ có một cách. Nhưng như thế y sẽ không thể ở bên cạnh cô được nữa, nhưng nếu không làm vậy cả cô và y đều chết.

Phải làm sao đây.....

Trầm Ngôn quay lại nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, y không có thời gian để do dự.....

"Yên em có một bí mật muốn nói với chị.."

Trầm Yên nhìn gương mặt y, bất an trong lòng dân lên, khẽ nói:

" Sao vậy? Là chuyện gì?"

Trầm Ngôn cười khẽ, nói nhỏ vào tai cô:

"Em...không phải em trai chị, em là con gái! !"

Trầm Yên kinh ngạc nhìn y, trước mắt chợt tối sầm. Cô ngã vào lòng y, Tử và Khang Triệt nhìn hành động của y thì kinh ngạc.

Trầm Ngôn khẽ hôn lên trán cô, trong mắt là yêu thương lưu luyến, rồi giao Trầm Yên cho Tử, y nói:

"Tử nhờ cô chăm sóc cô ấy, xem như tôi nợ cô một ân tình."

Tử tiếp thân thể Trầm Yên, nhìn y nói:

"Chỉ có cách này sao?"

Trầm Ngôn cười khổ nói:

"Vậy còn cách nào khác?"

"Cô ấy sẽ đau khổ!"

"Tôi biết! Nhưng chỉ có cách này mới cứu được cô ấy!"

Tử mím môi, cõng Trầm Yên trên vai, xoay người nhanh chóng chạy đi, Khang Triệt sâu thẳm nhìn y, khẽ nói:

"Tôi sẽ chăm sóc tốt cô ấy! Tôi hứa với cậu!"

Trầm Ngôn cười.

"Tôi tin cậu!"

Khang Triệt mím môi xoay người rời đi.

Trầm Ngôn gian nan đứng lên, đi đến trước mặt Thụy Sâm, những người may mắn sống sót cũng bị Khang Triệt kéo đi.

Thụy Sâm nhìn thanh niên trước mắt, giọng khàn khàn vang lên:

"Ngươi định làm gì đây?"

Thanh niên đứng đó, xung quanh toàn là máu, khung cảnh thê lương lạnh lẽo. Y nói:

"Thật vinh hạnh cho anh có thể chết cùng tôi."

Hoảng sợ, Thụy Sâm quát lên:

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi! !"

Trầm Ngôn cười, thong thả nói :

" Ừ...chỉ cần cô ấy an toàn là được rồi!"

Năng lượng dần dần tích tụ, Thụy Sâm giận dữ đấm mạnh về Trầm Ngôn....

" Ầm ! ! !"

Tiếng nổ thật lớn, khói đen ngùn ngụt bốc lên...

Trầm Ngôn tự bạo.....

Trầm Yên trong trạng thái ngất xỉu, vô thức rơi nước mắt.....

____Hết_____