Chị Ruột Như Thê

Chương 17

Chương 17: Khăn giấy mau chẩn bị đê.
- mỹ nhân thienvu1589 nhận hàng đê.

___

Trầm Ngôn không nói một lời, y tiến lại gần hai người Trầm Yên, Khang Triệt đang đứng, bàn tay khẽ năng lên đã cho Khang Triệt một đấm bay ra xa, Trầm Yên kinh ngạc nhìn hành động của y không phản ứng kịp.

Khang Triệt cũng không biết chuyện gì cứ thế bị ăn một cú đấm rồi trơ mắt nhìn hai người phía trước bỗng chốc biến mất thì sắc mặt cũng theo đó mà biến đen.

Đệch...

Cứ đánh người như thế thì bỏ đi à....

Đạo lý gì đây hả???

Gương mặt xinh xắn của y đau quá a a a.

Thế này thì Hàn Hàn đau lòng chết mất.

Hu hu...

Yên Yên dạy dỗ chồng cô cho tốt đi chứ ăn hϊếp tiểu thụ như tôi vui lắm à??

Nhưng vấn đề ai dạy dỗ ai còn chưa biết đâu nga.

_____

Một trận hoa mắt lóe lên, Trầm Yên chỉ cảm nhận được mình bị đẩy mạnh lên giường, tiếp theo đó là một bàn tay mạnh mẽ kéo tay cô lại trói chặt.

Trầm Yên mở to mắt nhìn Trầm Ngôn như nổi điên đem tay chân mình trói vào góc giường kia, đợi khi cô phản ứng lại thì đã bị y trói chặt trên giường, Trầm Yên có chút sợ hãi kêu lên:

"Tiểu Ngôn em làm gì? Mau thả chị ra!"

Trầm Ngôn như nổi điên bóp lấy cằm cô cười lạnh nói:

"Làm gì sao? Chị sẽ biết ngay thôi."

Trầm Yên lăn lăn nhìn người trước mắt, không chút phản ứng.

Ánh mắt của cô càng làm cho Trầm Ngôn điên cuồng, con ngươi huyết sắc càng đỏ, y khẽ quát:

"Trầm Yên chị nhìn cái gì hả? Được, muốn nhìn phải không? Tôi cho chị nhìn! Phải nhớ kỉ hôm nay, ngay lúc này! Người chiếm lấy chị là tôi! Chỉ có Trầm Ngôn này!"

Nói rồi y đứng bật dậy đi đến ngân tủ cạnh giường, từ bên trong lấy ra vài chai thủy tinh màu hồng.

Trầm Yên như hiểu y muốn làm gì, cô có chút lo sợ quát lên:

"Tiểu Ngôn em đừng làm bậy!"

Đúng cô yêu y, nhận thấy tình cảm y dành cho cô, Trầm Yên rất vui mừng, nhưng hành động của y làm cô sợ, em ấy bây giờ không giống như ngày thường. (- Ghen + động tình thì làm méo gì ôn nhu nổi a)

Trầm Ngôn cười lạnh đi đến trước giường, y quăng mấy chai thủy tinh lên giường, rồi từ từ mở cúc áo, lộ ra cơ ngực săn chắc, đôi mắt vẫn quan sát hành động của người trên giường không bỏ sót biểu cảm nào trên gương mặt cô.

Hoang mang sao?

Sợ hãi sao?

Ha ha

Được cứ như thế thì chị mới nhớ rõ ai là người bên cạnh chị suốt đời.

"Làm bậy? Tôi không làm bậy. Tôi chỉ đang làm việc của người đàn ông đối với nữ nhân của mình."

Y nhanh chóng mở cái áo sơ mi trên người rồi bước tới đè lên người Trầm Yên, không để cô nói thêm tiếng nào đã mạnh bạo chiếm lĩnh đôi môi ngọt ngào đó.

"Ưʍ...ư...buô...buông..."

Trầm Ngôn mặc kệ cô giãy giụa, y tàn bạo xé rách quần áo trên người cô thành từng mãnh nhỏ, bàn tay thon dày phủ trên ngực Trầm Ngôn bóp mạnh.

"A...ưʍ...đau..."

Trầm Yên đau đớn rên lên, gương mặt cô đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, cả người vô lực nằm dưới thân Trầm Ngôn.

Trầm Ngôn hôn vành tai cô, khẽ nói:

"Đau sao? Tôi muốn cho chị đau nhiều hơn như thế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều hơn, rêи ɾỉ dưới thân tôi nhiều hơn nữa!"

Trầm Yên không còn sức giãy giụa chỉ mặc y hành sự trên người mình.

Trầm Ngôn càng hôn càng mê luyến, y từng chút từng chút tạo từng đóa hoa đào trên người cô, hai bàn tay cũng không nhàn rỗi mà xoa bóp lên ngực, cảm giác mềm mại làm y rất muốn chà đạp nó.

Không tự ngược bản thân, Trầm Ngôn liền hôn lên một bên ngực, y một bên khẽ liếʍ hạt đậu đỏ hồng rồi nhai nhẹ, tay kia thì chà đạp bên còn lại.

Trầm Yên thở gấp liên tục, kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ ập đến làm cô không biết phải làm sao chỉ có thế lắc đầu liên tục, nước mắt sinh lý cũng theo đó mà tuông ra.

Nhưng mà, ngặt nỗi Trầm Ngôn lại hiểu lầm Trầm Yên không muốn quan hệ với y thì làm sao đây?

Kết quả..

Ha hả...

Càng kí©ɧ ŧìиɧ chứ sao.

" A...đau."

Trầm Ngôn tức giận khi nhìn thấy nước mắt của Trầm Yên, y tàn nhẫn cắn lên nhũ hoa trong miệng thành công làm Trầm Yên kêu lên đau đớn, tiếp tục không quan tâm y lại tấn công bên còn lại.

Nhưng lần này y không chạm đến nhũ hoa mà hôn liếʍ gần nó, một hồi Trầm Yên thật sự không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy mà không được thỏa mãn, cô hơi ngượng ngùng hắt ngực lên cao ý đồ để người phía trên hôn lên hơi đó.

Rất tốt.

Khóe môi Trầm Ngôn kéo lên, y vui vẻ thỏa mãn cô, liếʍ một vòng quanh nhũ hoa rồi mới đưa vào miệng ngậm cắn.

"Ưʍ..."

Tên dại làm Trầm Yên thỏa mãn rêи ɾỉ thành tiếng.

Tay của Trầm Ngôn không biết từ lúc nào đã đưa xuống vuốt ve đùi của Trầm Yên, y từ từ lướt đi trên làn da mẫn cảm của cô, từ bắp chân đến đùi non rồi lại đi lên sống lưng mượt mà.

Thân thể của Trầm Yên cũng theo từng cái vuốt ve của y mà cong lên, tiếng rên khẽ ngọt ngào cũng tràn ra khỏi cánh môi ướŧ áŧ.

Bàn tay của Trầm Ngôn lại lần nữa từ từ đi xuống, đến khe mông của cô thì ngừng lại, y đưa ngón tay vào khe mông rồi chậm chạp di chuyển ở đó.

Từng dòng điện tên dại ập tới làm thân thể Trầm Yên run rẩy, hơi thở càng lúc càng dồn dập, hai tay bị trói bấu chặt xuống ga giường mềm mại.

Trầm Ngôn hài lòng nhìn phản ứng của người dưới thân, cánh tay ở sau mông cô hoạt động mỗi lúc nhanh hơn, đến khi cảm nhận thân thể dưới thân hơi cứng lại thì y cũng dừng lại.

Trầm Ngôn hơi ngồi dậy, y mở trói hai chân của cô, rồi đỡ một chân của Trầm Yên gác lên vai mình, khẽ cuối đầu, nơi đó cứ thế hiện ra trước mắt y, Trầm Ngôn thích thú đưa tay khẽ gãi lên nụ hoa ướŧ áŧ bên dưới, không ngoài dự đoán liền nghe tiếng rên khẽ mị hoặc của ai kia.

Trầm Yên muốn rút chân mình ra khỏi vai y nhưng không được, cô chỉ có thể ngượng ngùng xoay đầu không nhìn y.

Trầm Ngôn cười khẽ, giọng khàn khàn trầm thấp nói:

"Nơi này thật đẹp, mà nó đã ướt hết rồi này."

Trầm Yên giấu mặt vào trong chăn, không muốn nhìn y.

Trầm Ngôn không quan tâm đến hành động của cô, y khẽ gãi vài cái lên hạt châu ướŧ áŧ đó đến mức Trầm Yên muốn tạc mao thì mới chịu ngừng lại.

Trầm Ngôn kéo chăn đi nơi khác lộ ra gương mặt đỏ bừng của người dưới thân, y lấy mấy chai thủy tinh nằm lăn lóc đằng kia, vặn nắp đổ hết vào dưới thân Trầm Yên.

Xong hết thầy y từ từ đưa ngón tay mình vào nơi ướŧ áŧ đó, đôi mắt nghiêm túc nhìn phản ứng của người dưới thân.

Thấy chân mày cô hơi nhăn lại y cũng theo đó mà khẽ ngừng, một lúc lại từ từ tiến vào, đến khi Trầm Yên không nhăn mài nữa thì y cũng chậm rãi kéo ra đưa vào, một hồi giằng co mồ hôi trên người hai bên đã ướt đẫm thì Trầm Yên cũng đã tiếp nhận được ba ngón tay của y.

Trầm Ngôn ngước lên hôn môi cô, tay bên dưới không nhàn rỗi đong đưa liên tục:

"A....ưʍ....chậm....chậm thôi....ư...ưm"

Trầm Yên bấu chặt ga giường, dưới hông không nhịn được cũng đong đưa theo nhịp điệu của y.

Lúc sau ngay lúc Trầm Yên sắp cao trào thì Trầm Ngôn lại rút tay ra, cô bất mãn nhìn y, dưới hông khẽ cựa quậy, quần áo trên người Trầm Ngôn khỏi biết từ lúc nào đã được cởi hết, y đưa chân để ngay mật huyệt của cô, Trầm Yên khẽ cọ xát nơi đó vào chân y, cô thở dài thỏa mãn.

Dưới chân nhúc nhích, Trầm Ngôn nhìn phản ứng người dưới thân, y mỉm cười, đưa miệng lại gần tai cô, khẽ nói:

"Trả lời tôi, ai đang là người chiếm lấy chị?"

Trầm Yên thở dốc run rẩy nói:

"Là.....là tiểu...a...là tiểu Ngôn.....a a"

Trầm Ngôn mỉm cười, y lấy chân ra thay vào đó là phân thân nóng bỏng như gậy thiết. Trầm Ngôn một tay tháo sợi dây đang trói tay Trầm Yên, tay kia lấy gối đặt dưới hông cô, chuẩn bị sẵn sàng y cuối người hôn môi cô khẽ nói:

"Nói chị yêu tôi đi."

Trầm Yên mơ hồ nhìn y, thở gấp trả lời:

"Chị....yêu em!....ưm cho chị."

Trầm Ngôn vuốt tóc cô cười nói:

"Ngoan, tôi cho chị."

Dưới thân khẽ động, Trầm Yên cũng theo đó mà kêu lên đau đớn, Trầm Ngôn liền dừng lại đợi đến khi cô thích ứng được thì mới động thân tiếp tục.

Cả đêm hôm đó hai người đều ở trên giường rong ruổi, các tư thế khó khăn được họ thuần phục biểu diễn, Trầm Yên không biết mình đã cao trào bao nhiêu lần, còn Trầm Ngôn thì....chưa ra lần nào.

Trầm Yên rất muốn trợn mắt, nhưng toàn thân đau nhức làm cô chỉ muốn nhắm mắt ngất xỉu thôi.

____hết chương____