Chị Ruột Như Thê

Chương 15

Chương 15: Rối rắm
Trầm Yên không biết diễn tả cảm xúc của mình bây giờ là gì, cô chỉ cảm thấy hơi hoang mang, kinh hãi và một chút ngượng ngùng.

Cảm giác tê dại trên môi càng lúc càng mãnh liệt, Trầm Yên biết bây giờ mình phải ngăn cản tiểu Ngôn nhưng thân thể cô hoàn toàn không theo sự điều khiển của lý trí.

Hai tay cô cứ thế vòng qua cổ y, ngẩng mặt đón nhận nụ hôn điên cuồng của y, cứ thế từng chút từng chút nhấm nháp lý trí của cô.

Trầm Ngôn từ từ dời đi cái miệng đầy ngọt ngào đó, tiến đến vành tai của cô khẽ liếʍ rồi nhai nhẹ.

"Ưmm."

Tiếng rên khẽ đầy mị hoặc vang lên càng kéo lý trí của Trầm Ngôn đi xa, y mãnh liệt hôn lên cổ cô, từng dấu ấn đỏ hồng như anh đào nở rộ trên làn da trắng mịn, cả người Trầm Yên đều đỏ bừng như được phủ một tầng yên chi câu nhân.

Tâm trí của Trầm Yên bây giờ như lọt vào sương mù, mơ mơ màng màng cứ thế bị y hôn lên cổ trắng ngần.

Trầm Ngôn cảm nhận vị ngọt ngào dưới lớp da bên dưới, con ngươi huyết sắc lóe sáng.

Trầm Yên đang mơ màng thì bị cảm giác đau đớn ở cổ truyền đến làm tỉnh táo lại. Cô hơi thở gấp đẩy người trên thân mình ra, thấy khéo miệng y là máu, con ngươi đỏ tươi đầy điên cuồng nhìn chằm chằm mình, hơi thở thì dồn dập.

Thì ra tiểu Ngôn cần máu..

Đệch...

Sau không nói sớm...

Trầm Yên âm thầm trợn mắt, rồi như thở dài một tiếng.

Như thất vọng...

Cũng như nhẹ nhõm...

Chính cô cũng không biết...

Trầm Yên nhận mệnh nằm xuống, đôi mắt khẽ nhắm lại. Trầm Ngôn lại lần nữa vồ tới, nhấm nháp vị máu tươi ngọt dưới thân.

______

Khi Trầm Yên tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong nhà của bọn họ, cô trầm mặc nhìn tường nhà, vết thương trên cổ cũng đã băng bó kĩ lưỡng, trong đầu cô bây giờ rối thành một đoàn rồi.

Tạu sao lúc tiểu Ngôn hôn cô, cô lại không hề cảm thấy chán ghét?

Tại sao lúc đó cô lại chủ động hôn trả tiểu Ngôn như thế?

Tại sao lúc đó cô còn cảm thấy ngại ngùng yêu thích?

Rốt cuộc cô đối với tiểu Ngôn là loại tình cảm gì đây?

"Cạch."

Cửa phòng mở ra, Trầm Yên cũng theo đó mà nhắm mắt lại. Trên tay Trầm Ngôn là bát cháo nóng hổi, y cẩn thận đi đến trước giường Trầm Yên.

Y nhìn đôi mắt nhắm nghiền của cô nhưng hàng mi lại run rẩy cho thấy cô đang giả ngủ, tiếng thở dài không tiếng động phát ra.

Sự việc hôm đó là y không kiểm soát được, hút máu của cô ấy cho đến khi cô ngất xỉu mới ngừng, haiz.

Chỉ mong cô ấy đừng chán ghét bản thân, nếu không, y thật sự không thể kiểm soát bản thân một lần nữa đâu.

Bàn tay rũ bên hông khẽ xiết chặt, trong mắt Trầm Ngôn lóe lên tia âm u, y nhìn người con gái trên giường khẽ nói:

"Chị, dậy ăn chút cháo đi, đừng ngủ nữa."

Lông mi khẽ run lên, nhưng Trầm Yên không mở mắt, cô không biết phải đối diện với tiểu Ngôn như thế nào, cô biết hôm đó là tiểu Ngôn mất ý thức mới hành động như thế còn cô thì sao, hoàn toàn tỉnh táo nhưng hành động lại điên rồ như thế.

Chính bản thân Trầm Yên cũng không chấp nhận được hành vi hôm đó của mình.

Cô sợ...

Rất sợ....

Sợ mở mắt ra thì sẽ thấy chán ghét, ghê tởm trong mắt y.

Cho nên cô không dám mở mắt, đến khi Trầm Ngôn đặt bát cháo lên bàn rồi xoay người ra ngoài cô mới dám mở mắt.

Nước mắt khẽ rơi xuống, Trầm Yên rút người vào chăn ôm mặt, khóc không thành tiếng.

Cô thật ti tiện thế mà....

Thế mà...mà lại sinh ra thứ tình cảm như thế với em trai mình.

Rồi em ấy sẽ nhìn cô như thế nào đây?

Là chán ghét, là giận dữ, là kinh tởm, hay là tất cả đây?

Ha ha..

Cô thật kinh tởm mà...

___

Trầm Ngôn âm u bước ra khỏi phòng, y mím môi nhìn cánh cửa đống chặt sau lưng, Trầm Yên là đang ép y phải giam cầm cô sao? Hay là đang thử thách sự kiên nhẫn của y?

Nhưng dù thế nào cũng đừng để y nhìn thấy sự chán ghét hay bất kỳ thứ gì bất thiện trong mắt cô, nếu không y sẽ không nhịn nữa.

Đứng một hồi, Trầm Ngôn cũng xoay người đi xuống nhà.

Mấy hôm nay Quân Nhã, Vũ Băng không hiểu đã xảy ra chuyện gì với Trầm Ngôn và Trầm Yên. Từ hôm Trầm Ngôn ôm Trầm Yên ngất xỉu trở về thì hai người dường như có một tầng xa cách.

Sắc mặt của Trầm Ngôn càng lúc càng đen, lúc nào cũng âm u như ma quỷ, áp suất quanh người thì càng lúc càng thấp như có thể đóng băng mọi thứ.

Còn Trầm Yên thì không còn vui tươi như trước, lúc nào cũng thất thần, sắc mặt thì kém, như chịu đả kích gì lớn lắm.

Nhưng Quân Nhã với Vũ Băng không đi hỏi, chuyện của bọn họ, để họ tự giải quyết, hai vợ chồng nàng không muốn liên quan nga.

____hết chương____