Trò Chơi Mô Phỏng Trận Doanh

Chương 1.1

Nằm vào khoang thực tế ảo, người chơi thoáng chốc tự hỏi tại sao mình lại dễ dàng chấp nhận lời mời của một người bạn trên mạng như vậy. Bỏ dở tựa game GalGame đang chơi giữa chừng để thử món đồ mà người kia gửi đến – một tựa game thực tế ảo được quảng cáo là có độ tự do cực cao.

Dù sao thì trước khi vào khoang, cậu cũng đã lên diễn đàn tìm hiểu một chút. Hóa ra Trò Chơi Mô Phỏng trận doanh này gần đây đang hot bất ngờ, đánh giá từ người chơi gần như nghiêng hẳn về phía tích cực.

Nghĩ đến đây, cậu thấy hứng thú muốn tự mình trải nghiệm xem trò chơi này có xứng danh hay không. Dù gì thì người bạn kia chưa bao giờ giới thiệu thứ dở tệ, cùng lắm thì coi như gϊếŧ thời gian thôi, cậu chẳng thiệt gì.

Đúng vậy, chẳng thiệt gì thật.

[Tạo nhân vật của bạn]

Người chơi vốn lười làm mấy việc rườm rà. Với những thứ kiểu này, cậu luôn nhập thẳng dữ liệu cá nhân của mình, lần này cũng không ngoại lệ.

“Màu mắt thì có thể đổi một chút,” cậu vuốt cằm, dứt khoát chỉnh thành màu đỏ nhạt, “Đeo kính áp tròng lâu quá cũng khó chịu thật.”

[Tên của bạn là ______]

“Akae Natsuki.”

[Vui lòng chọn nghề nghiệp]

Màn hình ánh sáng trước mặt hiện lên cả một danh sách dài các lựa chọn, khiến cậu hoa cả mắt. Vừa xuýt xoa cảm thán, cậu vừa đau đầu vì hội chứng khó chọn. Thế là cậu dứt khoát bấm nút ngẫu nhiên ở ngay đầu danh sách.

[Ngẫu nhiên: Cảnh sát. Chúc mừng bạn đã rút được nghề nghiệp ẩn thứ hai, hãy đăng nhập vào game và khám phá nhé!]

Nghe đến “nghề nghiệp ẩn” là cậu phấn chấn hẳn lên. Người chơi hài lòng quyết định phải chơi bản lưu này đến thông quan mới thôi.

[Dữ liệu đã được nhập, đang tải…]

[Vui lòng chọn bản đồ]

Trên màn hình hiện lên hàng loạt CG được sắp xếp ngay ngắn, phía dưới mỗi hình là phần giới thiệu nhiệm vụ chính của bản đồ đó. Người chơi liếc mắt liền chú ý đến tấm CG ở góc với sự tương phản đỏ-đen cực kỳ nổi bật. Thích thú, cậu kéo nó ra trước mặt.

CG này bị chia đôi bởi hai màu đỏ và đen. Bên trái là nền đen, trung tâm là một bóng người tối thui, xung quanh là đám người mặc đồ đen, tay cầm vũ khí, sát khí ngút trời – nhìn là biết đây là phe phản diện. Bên phải là nền đỏ, nơi vài nhân vật đứng rải rác: một thanh niên da ngăm nghiêm nghị trong đồng phục cảnh sát, một cậu nhóc đeo kính đang sút mạnh vào quả bóng phát sáng, một cô gái tóc ngắn đội mũ lưỡi trai ngược cưỡi xe máy. Người chơi còn nhận ra ở ranh giới đỏ-đen có một người đàn ông tóc dài mặc đồng phục FBI.

Phần giới thiệu nhiệm vụ chính ngay dưới CG là [Câu Chuyện Phá Án Ở Tokyo]… Phá án? Trùng hợp quá còn gì!

Nghề của cậu chính là cảnh sát mà! Không chút do dự, cậu chọn ngay bản đồ này.

Tiếc là, theo thông tin trên diễn đàn, trận doanh trong game này dường như được phân bổ ngẫu nhiên. Nếu được tự chọn, chắc chắn cậu sẽ chọn nửa bên phải. Không phải vì lý do gì to tát, chỉ là cậu thích màu đỏ thôi, mà đã là cảnh sát thì ở phe đỏ rõ ràng tiện hơn nhiều.

Chỉ mong hệ thống nghe được tiếng lòng của cậu. Người chơi nhìn thêm vài lần tấm CG này, lưu luyến bấm nút [Bắt đầu trò chơi].

[Chào mừng đến với Câu Chuyện Phá Án Ở Tokyo, ngài cảnh sát. Đang ghép nối Thân phận cho bạn…]

“Dậy…”

“Này, dậy đi chứ!”

Vừa tải xong bản đồ, Natsuki đã nghe thấy một giọng nói đầy vẻ sốt ruột vang lên bên tai. Cậu mở mắt nhìn sang, bắt gặp một thanh niên tóc xoăn đen ngay cạnh mình. Thanh niên tóc đen đột nhiên đối diện với đôi mắt đỏ chẳng chút ngái ngủ của cậu, rõ ràng bị giật mình.

“Không ngủ thì đi khỏi đây nhanh đi, mọi người về hết rồi đấy.” Anh ta đeo kính râm, ánh đèn lộng lẫy phản chiếu trên kính. Lúc này Natsuki mới nhận ra điểm khởi đầu của mình là một phòng karaoke. Thanh niên gọi cậu dậy chậm rãi bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm, “Không ngờ lại có người ngủ được ở chỗ này thật…”

Người chơi nhớ đến một mẹo trên diễn đàn, thử nhìn chằm chằm vào lưng anh ta ba giây. Quả nhiên, một bảng thông tin lập tức hiện ra bên cạnh.