Trọng Sinh Mạt Thế Giang Tiêu

Chương 2: Cuối cùng cũng được ăn no (2)

Giang Tiêu chật vật từng bước một, khom lưng cúi đầu, thân hình hạ thấp đến mức không thể thấp hơn nữa để giảm sức cản của bản thân trước gió bão, cuối cùng cũng đến được trước một tòa nhà nửa sập, nơi đây bởi vì có tòa nhà che chắn, sức gió yếu đi rất nhiều.

Những ô cửa sổ không có kính há miệng đen ngòm, lạnh lẽo âm u nhìn chằm chằm Giang Tiêu bước qua những mảnh vỡ bê tông đã đóng một lớp băng dày trên bề mặt cùng những thanh sắt gỉ sét đã mục nát lộ ra cốt thép bên trong.

Thỉnh thoảng có những mảnh đá nhỏ bị gió thổi mạnh đập vào vài mảnh kính còn sót lại trên cửa sổ, phát ra tiếng binh binh bang bang, làm cho Giang Tiêu có chút hết hồn.

Cuối cùng cũng đi qua tòa nhà bỏ hoang này, hiện ra phía sau tòa nhà là hơn mười ngôi nhà dân cư, tuy nhiên nơi đây đã không còn dấu vết sinh sống của con người, Giang Tiêu biết, nơi này đã bị hàng trăm con lục trảo ngư chiếm đóng, dưới những tấm ván sàn im lặng, sau những cánh cửa nhà lúc nào cũng tiềm ẩn những nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi.

Cũng may là hôm nay gió lớn, Giang Tiêu giơ một đầu khăn quàng cổ quấn quanh cổ lên, lập tức bị gió thổi chặt vào cổ, khiến Giang Tiêu suýt nữa thì ho sặc sụa thành tiếng, nếu không phải là nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ bé không ra hình người bịt lại, thì hậu quả sẽ rất là khôn lường.

Một khi hàng trăm con lục trảo ngư bị đánh thức, ha ha, có lẽ đến ngay cả đầu khớp xương cũng không còn sót lại.

Lặng lẽ đi qua khu nhà này, phía trước là một nơi Giang Tiêu gọi là nghĩa địa tử thần, đó là một nhà thi đấu khổng lồ.

Cửa nhà thi đấu sớm đã bị ném đi đâu không biết, trên sân nhà thi đấu rộng lớn khắp nơi đều là xương cốt của lục trảo ngư và hàn băng tầm, nhìn trực tiếp bằng chính đôi mắt của mình dĩ nhiên rậm rạp chằng chịt vô số kể.

Nghĩa địa này cũng là nơi an toàn nhất mà Giang Tiêu tìm thấy cho đến nay, bởi không hiểu vì lý do gì mà ở tại nơi này lục trảo ngư và hàn tằm băng đều không thích bén mảng tới, mặc dù nơi đây có vô số xương cốt của hàn tằm băng và lục trảo ngư, nhưng dường như lại là vùng đất cấm của lục trảo ngư và hàn tằm băng vẫn còn sống.

Giang Tiêu nghênh ngang bước vào, không hề bận tâm đến những tiếng xương cốt vỡ vụn khi giẫm phải, đi thẳng đến cửa sau của nhà thi đấu, cách nơi đó năm trăm mét là một vài vật thể có hình dạng góc nhọn kỳ lạ.

Mấy ngày nay Giang Tiêu luôn quanh quẩn ở đây, để ý đến nơi này, bởi vì dưới lớp băng tuyết dày, có thể có một gia tộc hàn tằm băng đang sinh sống.

Hơn nữa theo quan sát của Giang Tiêu, đây là một đại gia tộc hàn tằm băng.

Tính toán của Giang Tiêu đó là, bắt lấy một con hàn tằm băng con.

Hàn tằm băng trưởng thành, Giang Tiêu căn bản không gϊếŧ được, chưa nói đến một hơi thở của hàn tằm băng trưởng thành có thể ngay lập tức làm đông cứng bất kỳ sinh vật sống nào thành cây băng, còn có kỹ năng chỉ có hàn tằm băng trưởng thành mới có – làm choáng, thông thường chỉ cần bị hàn tằm băng trưởng thành để mắt tới, cơ bản rất khó thoát khỏi số phận bị đóng băng thành cây băng rồi bị kéo vào tổ hàn tằm băng làm thức ăn.

Huống hồ, ưu điểm lớn nhất của hàn tằm băng là lớp da mềm mại, trắng noãn, sờ vào thì mịn màng không dính tay, nhưng lại đao thương bất nhập cứng như sắt thép, bất kỳ loại vũ khí nào cũng khó có thể lay động một phần, thậm chí khó tạo ra một vết thương.

Tất nhiên, trừ phi là răng nanh của cự xỉ khuyển mới có thể làm được.

Giải thích một chút lý do tại sao Giang Tiêu biết hàn tằm băng khó săn bắt như vậy, lại còn để ý đến hàn tằm băng?

Mười ngày trước, Giang Tiêu tình cờ trông thấy một trận chiến giữa hàn tằm băng và lục trảo ngư, khi ấy Giang Tiêu mới biết được hàn tằm băng nếu là con non, hơi thở băng giá hoàn toàn không có tác dụng, hơi thở băng giá của hàn tằm băng con và hàn tằm băng trưởng thành hoàn toàn không thể so sánh được với nhau, hơi thở băng giá mạnh nhất mà con non tạo ra cũng chỉ có thể khiến đối phương run lên.

Hơn nữa, hàn tằm băng con cũng không có kỹ năng làm choáng, phát hiện lớn nhất là, phần bụng dưới của hàn tằm băng con là điểm yếu phòng thủ, nơi đó là điểm yếu duy nhất của lớp da không thể phá hủy của hàn tằm băng, khi đó lục trảo ngư chính là cắn vào bụng của con hàn tằm băng con đó, mới kết thúc trận chiến, và ăn một bữa no.

Chính là nhìn thấy cuộc săn mồi ngoạn mục đó của lục trảo ngư, Giang Tiêu mới nảy sinh ý định chờ đợi cơ hội, săn bắt hàn tằm băng con, nếu phải làm so sánh thì, hàn tằm băng là sinh vật không hung dữ, cũng là sinh vật duy nhất mà Giang Tiêu có thể săn bắt bằng sức mạnh của một mình.

Giang Tiêu vừa nghĩ đến những miếng thịt hàn tằm băng trắng muốt mà cô nhìn thấy ngày hôm đó, lập tức thèm đến mức chảy cả nước miếng, thậm chí dạ dày từ lâu chưa có gì bỏ vào bên trong cũng bắt đầu quặn thắt, axit dạ dày đang thiêu đốt cả ngực, đau rát.