Trọng Sinh Mạt Thế Giang Tiêu

Chương 1: Cuối cùng cũng được ăn no (1)

Giang Tiêu chui từ trong hang băng sâu sáu mét lên đến miệng hang, nghiêng tai lắng nghe tiếng động xung quanh, rồi dùng sức đẩy hộp sọ của một con cự xỉ khuyển*** trưởng thành che lấp cửa hang ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào.

*** 巨齿犬 - quái vật cự xỉ khuyển, là loài sinh vật hư cấu có kích thước lớn và răng rất sắc nhọn

Đôi tay gầy guộc chống lấy thân hình gầy yếu nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh, ngoại trừ cơn gió lạnh thấu xương đang gầm thét kia, không có dấu vết của bất kỳ sinh vật nào.

Giang Tiêu lạt tốn sức đẩy hộp sọ của con cự xỉ khuyển che cửa hang lại, che chắn phần lớn khoảng trống, chỉ chừa một khe hở bằng nửa thân người, đề phòng trường hợp khẩn cấp khi trở về, có thể nhanh chóng chạy trốn vào hang.

Khe hở này không sợ sinh vật khác lại gần, ngoại trừ người dân bản địa Tuyết quốc, chắc chắn sẽ không ai lại gần nơi này, chủ yếu là nhờ lực uy hϊếp của hộp sọ Megalodon trưởng thành bảo vệ nơi trú ẩn đã hai mươi ngày này.

Khu vực Giang Tiêu sinh hoạt chủ yếu là hàn băng tằm*** và lục trảo ngư***, chỉ có một số ít hơn mười con là cự xỉ khuyển. Cự xỉ khuyển là kẻ thù tự nhiên của hàn băng tằm và lục trảo ngư, đặc biệt là cự xỉ khuyển trưởng thành, hầu như mỗi lần có thể săn được hai con hàn băng tằm trưởng thành, còn lục trảo ngư thì khỏi phải nói, năm sáu con lục trảo ngư trưởng thành cũng không phải là đối thủ của một con cự xỉ khuyển trưởng thành.

***寒冰蚕" (tằm băng giá) đây là một loại sinh vật có hình dáng tương tự như tằm, nhưng có khả năng liên quan đến băng hoặc có thuộc tính liên quan đến băng giá.

"六爪鱼" (cá sáu xúc tu) cho thấy đó là một sinh vật giống bạch tuộc nhưng có sáu xúc tu thay vì tám.

Mà Giang Tiêu cũng là vào lúc vừa tỉnh dậy, bị một con lục trảo ngư truy đuổi, đánh bậy đánh bạ chạy được vào nơi đây, lục trảo ngư trực tiếp bị sát khí tỏa ra từ hộp sọ cự xỉ khuyển dọa chạy mất.

Vì vậy, Giang Tiêu tìm thấy hang băng sâu sáu mét này làm nơi tạm trú, và bất chấp việc vừa tỉnh dậy, đói đến mức chân tay mềm nhũn, cô dùng sức đẩy và kéo hộp sọ của con cự xỉ khuyển đang chắn ở trước cửa hang ra, may mắn thay, hộp sọ của con cự xỉ khuyển rộng khoảng một mét, vừa đủ che kín hang động, tạo thành một hàng rào bảo vệ tự nhiên.

Hộp sọ cự xỉ khuyển này hẳn là chết chưa được bao lâu, tuy chỉ còn lại khung xương sọ rỗng tuếch, không còn một chút máu thịt nào, thế nhưng loại sát khí bẩm sinh này vẫn âm u khuếch tán ra khắp xung quanh, hai hốc mắt sâu hoắm vẫn mang vẻ uy nghiêm khinh thường bốn phía.

Giang Tiêu kéo chặt chiếc áo khoác rách nát trên người, loại vải này không biết là lông của động vật gì, khả năng giữ ấm cũng coi như là có thể tạm chấp nhận được, tuy nhiên do đã sử dụng đã nhiều năm, khắp nơi đều là những vết rách và miếng vá được khâu bằng dây thừng thô ráp, lỗ thủng thì không thể đếm xuể, thực sự chỉ đủ che chắn gió lạnh.

Giang Tiêu rút một trong số ít vũ khí của mình từ chiếc ủng lông đã lộ cả ngón chân ra – một con dao làm từ xương dài năm tấc, bên trên bám đầy bùn đất bẩn thỉu, cán dao là một khúc xương cong tự nhiên, ở giữa lưỡi dao có một rãnh sâu, mặt lưỡi dao có những răng cưa sắc bén lóe ánh sáng lạnh lẽo.

Sau khi Giang Tiêu tỉnh lại, điều duy nhất cô cảm thấy hài lòng trong thời không này, đó chính là con dao xương được tạo thành từ xương của loài sinh vật không biết là sinh vật gì này, mấy lần đối mặt với lục trảo ngư hung dữ muốn gϊếŧ mình, đều nhờ sự sắc bén của con dao xương này, nhờ vào sự tàn bạo khi đâm dao vào xương thịt sẽ gây ra đau đớn khôn cùng, lấy máu mổ xẻ thịt, cô mới giữ được mạng nhỏ này của mình.

Giang Tiêu cảm giác được hơi lạnh của băng tuyết trên mặt đất thấm qua lỗ thủng trên ủng, ngón chân bắt đầu dần tê cứng, chết lặng.

Hoa tuyết bay múa đầy trời, gió lạnh thấu xương, khắp nơi là những ngọn núi băng cây tuyết, thời tiết quỷ quái này, ngoài lạnh ra thì chỉ có lạnh, Giang Tiêu rất nghi ngờ thân hình nhỏ bé của mình có thể sống sót hay không.

Thế nhưng cho dù có khả năng là bị chết cóng, Giang Tiêu biết mình cũng phải ra ngoài, dù sao cũng đã ba ngày không ăn gì vào bụng, cho dù cô co cụm trong nơi trú ẩn tạm thời để giảm thiểu tối đa lượng calo tiêu hao, nhưng chỉ cần thêm khoảng hai ngày nữa thôi số phận của cô cũng là sẽ chết đói trong hang.

Vì vậy, dù cho là chết cóng hay chết đói cũng đều là chết, Giang Tiêu quyết định liều một phen, trước khi thân thể bị đông cứng, cô có thể tìm được thứ gì đó để ăn, cho dù đó là xác động vật chết cóng bên đường cũng được, chỉ cần có thể duy trì các dấu hiệu sống cơ bản, cũng tốt hơn là chết đói.