Hành lý của Tích Thúy rất ít, chỉ thu dọn vài bộ xiêm y.
“Đã đến nhà chùa, không thể không đi bái kiến Thiện thiền sư.” Ra khỏi khách đường Cao Khiên nói: “Muội đi cùng ta.”
Tích Thúy sửng sốt: “Thiện thiền sư còn đang bệnh, huynh không nên quấy rầy.”
“Hôm nay trước khi ra cửa bà bà đặc biệt dặn dò ta mang một cây nhân sâm từ nhà đến tặng Thiện thiền sư. Ta gửi nó cho ông ấy như một lời xin lỗi về những việc muội đã làm mấy ngày qua.”
Tích Thúy: Không...... Ca, huynh đừng thẳng thắn như vậy chứ.
Nhưng Cao Khiên vẫn mang theo khuôn mặt vô cùng nghiêm túc và chính trực, dẫn theo nàng đến phòng phương trượng.
Trước khi vào cửa, Tích Thúy đột nhiên sực nhớ ra nàng đã không mang theo quyển kinh Phật mình chép.
Cao Khiên trầm mặc trong chốc lát, vẫn lựa chọn tiếp quản chuyện của nàng: "Ta trở về lấy, muội chờ ở đây."
Sau khi Cao Khiên rời đi, Tích Thúy cũng không tiện một mình vào tẩm đường, chỉ có thể đứng chờ ở trà đường.
Không đợi được Cao Khiên, trong tẩm đường phía sau trà đường xuất hiện hai bóng người quen thuộc.
Sau khi hai người rời khỏi trai đường thì về tới chính đường, mỗi ngày Ngô Hoài Phỉ đều chẩn bệnh cho thiền sư, Vệ Đàn Sinh đương nhiên sẽ cùng đi ở bên cạnh cho thiền sư uống thuốc.
“Cao lang quân? Sao huynh lại ở đây?” Ngô Hoài Phỉ vội vàng đi tới.
Ánh mắt Vệ Đàn Sinh lại dừng ở hành lý nàng mang theo, mỉm cười thuận miệng hỏi: “Thí chủ muốn xuống núi?"
Ngô Hoài Phỉ nhìn theo ánh mắt của hắn.
Tích Thúy dừng một chút, nghênh đón tầm mắt Vệ Đàn Sinh: “Mấy ngày nay đã gây nhiều phiền toái cho nhà chùa rồi", nàng lại nhìn về phía Ngô Hoài Phỉ: “Cũng liên lụy đến Ngô nương tử, là lỗi của ta."
“Cao lang quân?" Ngô Hoài Phỉ không rõ nguyên do.
Hắn bảo nàng xuống núi, nàng thật sự xuống núi.
Hai mắt xanh biếc của Vệ Đàn Sinh dần trở nên lạnh lùng hơn.
Chỉ nói vài ba câu liền quăng mũ bỏ giáp chạy như thế, thật sự quá vô dụng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve phật châu giữa cổ tay, xoay một vòng.
Trong mắt phảng phất nở rộ một đóa hoa sen màu đỏ đen, cực kỳ diễm lệ.
“Thí chủ nói sai rồi”, hắn thoáng cười nói như thể không có chuyện gì xảy ra: “Chuyện xảy ra ngày hôm trước không phải lỗi của thí chủ, nên thí chủ không cần lo lắng.”
Những lời này tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng thực ra lại rất sắc bén.
Nếu không có ý trào phúng nhàn nhạt trong mắt hắn, Tích Thúy thậm chí còn cho rằng chuyện ngày hôm qua chỉ là ảo giác của nàng.
“Hôm trước?”
“Hôm trước đã xảy ra chuyện gì?"
Nhưng vào lúc này, giọng nói trầm tĩnh của Cao Khiên bỗng nhiên vang lên trong trà đường.
Một lang quân tuấn tú đứng cách đó không xa, cầm một cuốn kinh Phật trên tay, bình tĩnh hỏi: “Xá muội của ta đã mang đến phiền phức gì cho quý tự?”
Tích Thúy sửng sốt.
Cao Khiên sẽ đột nhiên xuất hiện vào lúc này. Không phải hắn ta giúp nàng đi lấy kinh Phật sao? Sao lại nhanh thế?
Nàng cũng không ngờ rằng Cao Khiên lại cởi bỏ chiếc áo vest mà nàng đã che kín mấy ngày nay.
Trong cơn bàng hoàng, Cao Khiên đã bước nhanh đến bên cạnh nàng.
Sự xuất hiện của Cao Khiên khiến trà đường lập tức yên tĩnh lại.
Ngô Hoài Phỉ vừa quay đầu nhìn hắn ta, cả người như bị sét đánh.
Tại sao trong trà đường lại có thêm một Cao Khiên khác?
Tích Thúy vốn cho rằng Cao Khiên sẽ chào hỏi Ngô Hoài Phỉ trước, nhưng Cao Khiên lại phớt lờ Ngô Hoài Phỉ.
Ngô Hoài Phỉ nhìn Cao Khiên, lại nhìn Tích Thúy, cả người đều có chút mơ hồ: “Cao lang quân?"
Người lang quân anh tuấn cao lớn trước mặt tay cầm kinh Phật, quả thật là Cao lang quân.
Vậy thì... “Cao lang quân kia”…
Lúc này, Cao Khiên đã dừng bước, đứng trước mặt Vệ Đàn Sinh, thản nhiên hỏi: “Không biết đến tột cùng xá muội đã gây thêm phiền toái gì cho quý tự?"
Lông mày của hắn ta dài và mỏng, giống như ngọn núi ngọc cao chót vót, vừa điềm tĩnh vừa vững vàng.
Thật ra Cao Khiên đã đến đây một lúc rồi, từ xa đã nhìn thấy ba người đang nói chuyện.
Tuy nhiên, hắn ta không vội vã tiến lên, chỉ lẳng lặng quan sát.
Nhìn nhìn, Cao Khiên lại nhíu mày.
Hắn ta nhìn người ánh mắt luôn luôn rất chuẩn, thủ hạ binh lính cũng không dám giở trò dưới mí mắt hắn ta.
Vệ gia Tam Lang nói chuyện với Di Ngọc, nhìn qua ôn nhuận thanh hoa, nhưng lại cho Cao Khiên một cảm giác lại không giống như hắn thể hiện ra ngoài.
Trên người hắn có chút cổ quái, làm cho hắn ta không quá thoải mái.
Trực giác Cao Khiên nói cho hắn biết, hắn không thích người trước mắt này.
Tâm tư khó lường không phải là một điều tốt.
Di Ngọc không nên tiếp xúc với hắn.
Nghĩ đến đây, Cao Khiên bình tĩnh ở bên cạnh bảo vệ em gái mình.
Cao Khiên nhìn Vệ Đàn Sinh, Vệ Đàn Sinh cũng nhìn hắn ta.
Vị trước mắt này, mới thật sự là "Cao lang quân" nổi tiếng trong kinh.
Sinh ra cao quý, rất được quan gia tin cậy, tuổi còn trẻ đã làm quan tới tiền vệ chỉ huy sứ Kim Ngô, bảo vệ chung quanh hoàng thành.
Mặc dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng Vệ Đàn Sinh đã sớm có chút hiểu biết về hắn ta.
Dù sao, vị Cao lang quân này là đối tượng mà đóa trà trắng của hắn ái mộ.
Vừa nhìn thấy hắn ta, khuôn mặt đóa trà trắng của hắn đã hoảng sợ và quẫn trí, sự bình tĩnh trước đó biến mất ngay lập tức.
Bây giờ nàng ấy còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Vệ Đàn Sinh cong cong khóe môi.
Hai người bọn họ, không hổ là huynh muội. Chỉ là người huynh trưởng này khiến hắn chán ghét hơn một chút.
Điều chỉnh biểu cảm trên mặt về trạng thái thích hợp nhất, Vệ Đàn Sinh bình tĩnh cười nói: "Đây chính là Cao Khiên thí chủ sao?"
Đáng tiếc, Cao Khiên không có ý định chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu sư phụ biết thân phận xá muội?”
“Vừa mới biết hôm qua. "Vệ Đàn Sinh không để ý đến sự lạnh lùng của hắn ta.
“Đã như vậy, xin thứ cho mỗ thất lễ.”Sắc mặt Cao Khiên lạnh lùng nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi tiểu sư phụ có ý gì? Muội tử ta đã gây ra chuyện gì ở quý tự ư?”
Vệ Đàn Sinh mỉm cười, lại cố ý không đáp: “Lệnh muội tính tình bình tĩnh, sao có thể gây ra chuyện gì được.”
Cao Khiên trầm giọng: “Vậy "ngày hôm trước" đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, cho dù có bối rối đến đâu, rốt cuộc Ngô Hoài Phỉ cũng tỉnh táo lại.
Thì ra... Thì ra người ở chung với nàng ấy không phải là Cao Khiên...
Chẳng trách nàng ấy luôn cảm thấy hắn ta thay đổi rất nhiều.
Từ nhỏ, nàng ấy đã không nhớ rõ mặt người.
Vậy chẳng lẽ nàng ấy đã nhầm lẫn Cao lang quân và muội tử của hắn ta lâu như vậy mà vẫn không biết gì sao?
Chuyện này... chuyện này quá mức thất lễ…
Ngô Hoài Phỉ đỏ mặt, nhẹ nhàng cắn môi, ảo não nghĩ thầm.
Càng đừng nói đến khoảng thời gian này nàng ấy còn...
Nàng ấy gần như không dám nghĩ tiếp nữa, cũng không dám nhìn mặt Cao nương tử nữa.
Nàng ấy nên nhìn nhận bản thân như thế nào đây…