Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều

Chương 39: Huynh Trưởng

Tích Thúy tiếp nhận bánh quy xốp, nhìn về phía Vệ Đàn Sinh.

“Đi thôi.”Hắn thu tay về, đè nén dục niệm trong lòng, nhìn như bình tĩnh mà xa cách hạ lệnh đuổi khách: “Đêm đã khuya, ta đưa nương tử về phòng.”

Tích Thúy không phản đối, nàng còn phải trở về suy nghĩ thật kỹ chuyện hôm nay.

Tuy nói là đưa nàng trở về, Vệ Đàn Sinh lại đi ở phía sau nàng, duy trì khoảng cách không quá xa không quá gần.

Một người trước, một người sau.

Hắn nhìn bóng lưng cô trong bóng đêm.

Giơ cổ tay áo lên, lộ ra cổ tay màu tuyết.

Tuy nhiên Tích Thúy lại không nhìn thấy ánh mắt tăng nhân đang dần tối lại.

Vệ Đàn Sinh đưa nàng đến trước cửa khách đường.

Đóng cửa lại, Tích Thúy dựa vào cánh cửa suy nghĩ một lúc.

Vệ Đàn Sinh bảo nàng rời đi, nàng trơ trên tiếp tục đợi hiển nhiên là không thích hợp, nhưng nàng không muốn dễ dàng khuất phục như vậy, giống như chạy trối chết vậy.

Nếu muốn rời đi, ít nhất phải đợi Cao Khiên đến tìm nàng.

Ngoài cửa, Vệ Đàn Sinh lặng lẽ đứng một lúc, ánh trăng phủ trên vai.

Dưới ánh trăng, thanh niên tăng nhân dung mạo xinh đẹp tựa như một pho tượng Quan m diễm lệ.

Vệ Đàn Sinh chậm rãi cụp mắt, tiếc nuối nghĩ thầm.

Vất vả lắm hắn mới tìm được người khiến hắn thích như vậy, nhưng hiện tại hắn lại bất đắc dĩ để nàng xuống núi.

=

Ngày hôm sau, Tích Thúy như thường lệ đi trai đường, nàng lại gặp Vệ Đàn Sinh và Ngô Hoài Phỉ ở trai đường.

Nhìn thấy nàng xuất hiện ở trai đường, Vệ Đàn Sinh cũng không vì Tích Thúy không nghe lời hắn mà tức giận, thậm chí rất lễ phép gật đầu vấn an nàng, giống như người lạnh lùng ngày hôm qua hoàn toàn không phải hắn, sự trào phúng trong mắt cũng tiêu tán sạch sẽ, hai mắt sạch sẽ như lưu ly.

Ngô Hoài Phỉ có chút xấu hổ: “Lang quân có muốn cùng nhau dùng bữa không?"

Tích Thúy vui vẻ đồng ý, ba người ngồi xuống trước một cái bàn.

Trước mặt bày một chén cháo, một cái bánh xèo.

Tích Thúy chậm rãi ăn cháo ăn bánh.

Tay cầm đũa của Ngô Hoài Phỉ dừng lại một chút.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng ấy nghĩ, luôn cảm thấy bầu không khí giữa Vệ tiểu sư phụ và Cao lang quân hình như có chút cổ quái.

Ăn sáng xong, dọn dẹp bát đĩa sạch sẽ, Tích Thúy tạm biệt hai người.

Vệ Đàn Sinh và Ngô Hoài Phỉ mấy ngày nay vẫn cùng vào cùng ra, Tích Thúy một mình ra trai đường, lại đυ.ng phải Tuệ Như.

Bình thường Tuệ Như nhìn thấy nàng đều sẽ chủ động chào hỏi với nàng, nhưng hôm nay thấy nàng, cậu nhìn nàng từ trên xuống dưới với ánh mắt như thể nhìn thấy ma, khi nói chuyện có chút lắp bắp.

“Cao...... Cao cao thí chủ...... Sao… Sao người lại ở đây?”

Tích Thúy băn khoăn: “Ta không ở đây thì ta ở đâu? Ta đến ăn cơm mà!”

Tuệ Như lại đánh giá nàng từ đầu đến chân một lần, vẻ mặt nhìn qua có chút hoài nghi nhân sinh: “Nhưng...... Nhưng rõ ràng ta vừa mới nhìn thấy thí chủ ở trước cổng núi mà!”

“Cổng núi? Ta không đi cổng núi.”

“Không đúng, không đúng.” Tuệ Như gãi gãi cái đầu trọc “quả thật ta nhìn thấy thí chủ ở trước cổng núi mà, từ cổng núi đến trai đường xa như vậy, bước chân thí chủ đi nhanh như vậy sao!”

“Chẳng lẽ là ta nhìn lầm?” Tiểu hòa thượng nhỏ giọng nói thầm “nhưng trên đời này cũng không có thuật cưỡi gió nào đi ngàn dặm một ngày cả!”

Tuệ Như còn đang than thở, đột nhiên Tích Thúy nhận ra

Lẽ nào người cậu nhìn thấy là Cao Khiên?

Ngoại trừ Cao Khiên ra còn có thể là ai?

Cao Khiên tới nhanh vậy sao?

Tích Thúy không quá xác định mà nghĩ, điều này cũng phù hợp với tác phong lưu loát của hắn ta.

Nghĩ đến đây, Tích Thúy không dám ở lâu, vội vàng tìm cái cớ, vội vàng cáo biệt Tuệ Như.

Đợi đến khi chạy tới trước cổng núi, nhìn thấy thanh niên mặc huyền y cao lớn lạnh lùng kia, nàng chợt rõ ràng mọi chuyện.

Nghĩ đến việc mình đã giả làm hắn ta và ở trong chùa nhiều ngày như vậy, Tích Thúy cảm thấy có chút xấu hổ, nàng chỉnh lại quần áo và đầu tóc rồi đi đến gần hắn ta.

“Nhị ca.”

Cao Khiên quay đầu nhìn nàng, đương nhiên cũng nhìn thấy cách ăn mặc hiện tại của nàng.

Hắn ta không lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ đánh giá nàng từ đầu đến chân một lần rồi nhíu mày.

“Hôm qua khi chị dâu nhắc tới, ta đã nghi ngờ muội, không ngờ hôm nay quả nhiên lại gặp muội ở đây.”

Đã chuẩn bị tinh thần để được Cao Khiên dạy bảo, nhưng không ngờ rằng điều đang chờ đợi không phải là một lời mắng mỏ.

“Tay muội bị sao vậy? Sao lại thành ra thế này?”

Trước khi Tích Thúy kịp phản ứng, Cao Khiên đã nắm lấy cổ tay nàng và cau mày nhìn.

Hôm trước vì giữ chặt Ngô Hoài Phỉ, cổ tay của nàng đã bị những viên đá sắc nhọn cào xước. Sau hai ngày chúng càng trở nên khó thấy hơn.

Những người khác đều không chú ý tới, nhưng Cao Khiên chỉ liếc mắt một cái lại phát hiện vết thương trên tay nàng.

Tích Thúy có chút kinh ngạc.

“Không sao” nàng rụt tay lại “Bị ngã, bị thương nhẹ.”

Cao Khiên không tin.

Tác phong của hắn ta từ trước đến nay luôn cứng rắn, trực tiếp vén ống tay áo nàng lên.

Vùng da bị trầy xước trên cổ tay là một mảng lớn màu đỏ đen.

Cao Khiên trầm mặc hồi lâu: “Trở về chỗ ta lấy ít thuốc mỡ."

Tích Thúy kéo ống tay áo.

Cao Khiên rốt cuộc cũng nhắc tới mục đích chuyến đi này: “Mấy ngày trước ta nghe nói muội đến nhà cha mẹ nuôi? Sao lại chạy tới chùa?"

Nói đến đây, Cao Khiên cũng rất mệt mỏi.

Hôm qua vất vả lắm mới kết thúc luân phiên, về đến nhà lại nghe Lý thị nói đến việc này.

Hắn ta lập tức để ý, sáng sớm hôm sau liền chạy tới Điền gia, người Điền gia lại nói Di Ngọc đã trở về nhà từ rất nhiều ngày trước rồi.

Hắn liền chạy tới chùa Không Sơn, lúc này mới nhìn thấy muội tử nhà mình.

Tích Thúy ho khan một tiếng: “Ta...... ta tới chùa là vì chép kinh cho bà bà."

Lý do thoái thác dùng để ứng phó với những người khác, nàng lại nói với Cao Khiên thêm một lần nữa.

Cái cớ này quá vụng về, Tích Thúy cũng không thể đảm bảo Cao Khiên có tin hay không.

Không ngờ Cao Khiên lại tin.

Không những tin, còn "Ừ" một tiếng: “Vất vả cho muội rồi.”

Tích Thúy:...... Đây thật sự là nam chính sao? Sao dễ bị lừa quá vậy.

“Dù sao muội cũng là nữ nhi gia, dù sao ở trong chùa cũng không thích hợp, ngày hôm qua bị đại tẩu nhìn thấy thì không sao, đổi lại là người khác thì không dễ giải thích. Hôm nay cùng nhị ca về nhà đi. Thọ lễ của bà bà, quý ở hiếu tâm. Muội đã có phần tâm ý này thì chép kinh Phật ở đâu cũng được cả.” Cao Khiên nghiêm mặt, tận tình khuyên bảo nói.