Trữ Thiên Thu cúi mắt nhìn hắn, khẽ cười lạnh: “Không viết bài tập về nhà, không chủ động giơ tay phát biểu chính là lười biếng tầm thường sao? Ngươi sai rồi, ta chưa bao giờ lơ là chuyện gì, đương nhiên, ngươi cũng có thể cho rằng ta đi đường tắt, nhưng ngươi đã có ghi chép của Liễu Tinh Từ, tại sao ta lại không thể lấy bản tóm tắt của Nhị Điều.
Cũng như, ta muốn phản bác lại lời nói của tiểu fan hâm mộ kia của ngươi, dù ngươi học bao lâu cũng sẽ không giỏi hơn ta, ngươi thi được một trăm điểm là bởi vì ngươi có thể thi được một trăm điểm, còn ta thi được một trăm điểm là bởi vì đề chỉ có một trăm điểm.
Hạng nhất này, ngoài ta ra không ai xứng đáng.”
Đại điện nghị sự của tông chủ.
Như Nguyệt cầm hai cuộn ngọc giản làm đề thi trong tay, tâm trạng phức tạp, vừa cảm thấy an ủi vừa cảm thấy khó tin.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Như Nguyệt trưởng lão đứng dậy nhìn người tới: “Ngài đến rồi.”
Trữ Bá Thiên sắc mặt hơi khó coi, vừa đi vừa chửi thầm: “Mấy tông môn nhất lưu kia thật không ra gì, trước đó đã nói rõ là cho Vấn Thiên Tông chúng ta 20 suất, đột nhiên lại thông báo chỉ được đi 10 người!”
Như Nguyệt trưởng lão sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng vẫn không dám chắc chắn, bèn ngẩng mắt lên hỏi: “Cốc Trọng bí cảnh?”
“Đúng.” Trữ Bá Thiên ngồi xuống, dùng hai tay chống trán, vẻ mặt lộ ra sự khó xử và bất lực: “Gần đây lối vào Cốc Trọng bí cảnh biến động, rõ ràng là sắp mở ra rồi.”
Cốc Trọng bí cảnh là phủ đệ của một vị đại năng luyện khí sư thượng cổ tên là Cốc Trọng chân nhân.
Sau khi Cốc Trọng chân nhân chết, phủ đệ sụp đổ, theo thời gian biến thành một bí cảnh.
Cốc Trọng bí cảnh đã tồn tại vạn năm, không gian bên trong đã không còn ổn định, không biết lúc nào sẽ bị phong ấn vĩnh viễn trong hư không vô tận. Để duy trì sự tồn tại của bí cảnh, mỗi lần bí cảnh mở ra, số lượng người các tông phái đến tìm kiếm cơ duyên đều bị hạn chế.
Như Nguyệt trưởng lão siết chặt hai tay đang cầm đề thi, lập tức ngẩng đầu nhìn Trữ Bá Thiên: “Nếu giảm một nửa số suất, vậy lần này tân nhập môn đệ tử chỉ có thể đi một người?”
Trước đây có thể đi hai người.
Trữ Bá Thiên thở dài: “Tông môn cường thịnh mới có quyền lên tiếng. Trong Cốc Trọng bí cảnh có rất nhiều pháp khí và bảo vật, mấy đại phái tu chân kia muốn chui vào đến phát điên, những năm gần đây Vấn Thiên Tông suy yếu, bị mấy tên ở trên kia chia chác hết suất, lần sau Cốc Trọng bí cảnh mở ra, Vấn Thiên Tông chúng ta có còn một chỗ đứng hay không cũng khó nói.”
Như Nguyệt trưởng lão im lặng.
Trữ Bá Thiên xoa mặt, lấy lại tinh thần, hỏi: “Như Nguyệt, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Như Nguyệt trưởng lão im lặng một lúc, ngồi xuống đối diện ông ấy: “Tông chủ, ngài… đã nói với Thiên Thu về chuyện Cốc Trọng bí cảnh chưa? Lần này định dung túng nó sao?”
Trữ Bá Thiên kỳ quái nhìn bà: “Ta nói với Thiên Thu làm gì? Dung túng nó cái gì?”
Như Nguyệt hít sâu một hơi, lấy hai cuộn ngọc giản ra, mở ra đặt trước mặt Trữ Bá Thiên: “Tông chủ, xem đi.”
Hai bài thi.
Một bài chữ viết thanh tú, viết ra những hiểu biết của mình, đưa ra những cảm ngộ độc đáo.
Rất xuất sắc.
Một bài khác, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như trẻ con tập viết, nhưng ưu điểm là chữ viết rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra y viết gì. Trả lời rõ ràng rành mạch, cũng rất xuất sắc.
Không chỉ vậy, chữ của y viết rất nhỏ, sau khi viết xong những hiểu biết của mình, phía sau mỗi câu hỏi đều viết ra hai ba cách giải quyết khác nhau, lấp đầy chỗ trống.