Trữ Thiên Thu sờ sờ cằm.
Nhị Điều tiến lên một bước, lật sổ ghi chép dữ liệu trên tay, mỉm cười nói: “Sư huynh, là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối trong vòng 5 năm gần đây. Quả thật là rất lợi hại.”
Trữ Thiên Thu vỗ tay: “Vậy ta quả thật là siêu lợi hại.”
Đệ tử mặt tàn nhang nghẹn họng, cứng cổ nói: “Ai biết điểm số này của ngươi là từ đâu mà có. Hơn nữa, Nguyệt sư huynh vẫn luôn bận rộn tu hành, hiếm khi đến học, huynh ấy có thể thi được 94, nếu Nguyệt sư huynh có thời gian học tập, huynh ấy cũng có thể đạt điểm tuyệt đối!”
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy một bóng người lướt nhanh trong đám đông, sau đó vang lên một tiếng “bốp”, đệ tử mặt tàn nhang vừa rồi còn đang nói chuyện đã bị một cái tát quăng xuống đất.
Đại Tráng im lặng thu tay về, trở lại bên cạnh Trữ Thiên Thu.
Nhị Điều thì ngẩng mắt liếc nhìn tên đệ tử kia, thản nhiên nói: “Kẻ này ăn nói lung tung, sỉ nhục trưởng bối phạm vào giới luật tông môn, căn cứ theo tông quy, phạt đánh 20 gậy, giam trên Tư Quá Nhai 5 ngày!”
Lời này vừa nói ra, các đệ tử đang vây xem xung quanh lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Chuyện này náo nhiệt quá rồi.
Phạt đánh 20 gậy, lại còn bị ném lên Tư Quá Nhai 5 ngày, bọn họ còn chưa bắt đầu tu hành, thân thể phàm tục đối mặt với cương phong và quỷ quái trên Tư Quá Nhai, chẳng phải là muốn lấy mạng y sao?
Nguyệt Sơ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên: “Lần này các ngươi thật sự quá đáng rồi!”
Nhóm người Trữ Thiên Thu thật sự quá kiêu ngạo, y đàn áp tất cả những ai nói đỡ cho hắn, cứ tiếp tục như vậy, Nguyệt Sơ Bạch biết mình sẽ rơi vào kết cục không ai dám kết giao.
“Chỉ một câu không biết Trữ sư huynh làm thế nào mà đạt được hạng nhất đã là sỉ nhục trưởng bối rồi? Các ngươi tùy tiện động dụng tư hình như vậy, là hành vi mà một đại sư huynh của tông môn nên làm sao?” Hắn đi tới đỡ đệ tử mặt tàn nhang dậy, nghiến răng nói: “Dù sao cũng là ta không đúng, y chỉ là nói đỡ cho ta, nếu các ngươi muốn phạt, thì phạt cả ta luôn đi!”
Trữ Thiên Thu: “Hừ.”
Nhị Điều lắc đầu thở dài, nhìn Nguyệt Sơ Bạch với ánh mắt như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện: “Nguyệt sư huynh, đây không phải là tùy tiện động dụng tư hình, vị sư đệ này thật sự đã phạm phải sai lầm lớn. Sư huynh ta đạt được hạng nhất đương nhiên là kết quả của việc chăm chỉ học tập, y không chịu điều chỉnh tâm tính, khiêm tốn cầu học, lại nghi ngờ sư huynh thông qua thủ đoạn không chính đáng để đạt được hạng nhất, sao, là cảm thấy các trưởng lão bốn phong Phù, Đan, Khí, Thể lơ là trách nhiệm, giám thị không nghiêm, hay là Như Nguyệt trưởng lão thất đức tiết lộ đề thi? Y sỉ nhục không phải là sư huynh, mà là các vị trưởng lão, phong chủ chống đỡ một phương trời của Vấn Thiên Tông!”
Trữ Thiên Thu tao nhã chống cằm nhìn Nguyệt Sơ Bạch.
Các đệ tử xung quanh nghe vậy, dù có thương xót Nguyệt Sơ Bạch đến mấy, cũng đều lùi xa hai người bọn họ vài bước. Đùa gì vậy, dám nói như vậy về các trưởng lão, không bị đuổi khỏi tông môn là may mắn lắm rồi.
Nguyệt Sơ Bạch kinh ngạc: “Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Y căn bản không có ý này!”
Nhị Điều sắc mặt bình tĩnh: “Nguyệt sư huynh, y có ý này hay không thì đợi chấp pháp giả đến sẽ rõ. Còn ngươi, ngươi có ý gì? Sư huynh ta không xứng đáng đạt được hạng nhất này? Ngươi cho rằng y không bằng ngươi? Ngươi rất nỗ lực, ngươi rất thiên tài, dựa vào cái gì mà ngươi lại cho rằng người khác nhất định sẽ kém hơn ngươi?”
Nguyệt Sơ Bạch mặt mày tái nhợt.