Tiếp đến là gió tuyết thổi qua, trái đất lâm vào một mảnh trắng xóa, quay về Kỷ băng hà.
Nhiệt độ liên tục giảm mạnh xuống còn âm 50 độ C, 90% giống loại nghênh đoán diệt vong. Động vật, thực vật, lương thực thực phẩm, các chuỗi kiến trúc thấp bé,...đều bị băng tuyết chôn vùi.
Trời đất chỉ một sắc màu ám trầm, con người dường như đúng trước tai nạn lớn nhất chưa từng có trong lịch sử hình thành và phát triển.
Từ đó trở đi, một gói mì tôm cũng trở nên cực kỳ trân quý.
Một cái bật lửa đều có thể lấy đi tính mạng một người.
Lâm Thì về đến phòng, ngồi suy tư một chốc, mở tủ sắt ra, từ bên trong lấy ra một cái chén mang xấu xí.
Cái chén có mặt ngoài gập ghềnh, thô ráp, ám đầy bụi bẩn, hoàn toàn không đáng chú ý, sát vành chén còn có một cái khe nhỏ. Nếu mang ra ngoài ngồi xổm ở ven đường có thể trực tiếp làm ăn xin. Vốn dĩ đây là cái chén bể được cha anh lập di chúc trước khi qua đời, Lâm Thì luôn cảm thấy vô cùng kỳ quái vì điều này. Cho đến khi không gian được mở ra khi sửa chữa cái chén, Lâm Thì mới hoàn toàn hiểu ra tính đặc thù của nó.
Đây là cái Tụ bảo bồn, có nghĩa là cái chén, cái chậu dùng để thu gom châu báu hay những vật có giá trị mang ý nghĩa để chiêu tài lộc.
Muốn mở ra được không gian này, cần một vật là đồng tiền cổ xưa có hoa văn đặc biệt làm vật dẫn.
Ở kiếp trước, Lâm Thì phải đợi đến năm thứ tám, vô tình có gặp được đồng tiền này mới có thể chữa trị được cái chén Tụ Bảo Bồn, thu hoạch không gian.
Đáng tiếc thời điểm đó đã quá trễ, vật tư vô cùng thiếu sót, ngay cả việc kiếm cái bỏ vào bụng đã khó nói gì đến việc cất giữ đồ trong không gian.
Khi tận thế buông xuống thì vật tư chính là trân quý nhất!
Là từng thời từng khắc có thể mang theo bên người mà không sợ bị bất kỳ ai cướp đi.
Bây giờ, chuyện đầu tiên mà Lâm Thì muốn làm chính là mở ra không gian Tụ Bảo Bồn.
Trong kiếp trước, Lâm Thì tại thành Nam tìm được được đồng xu cổ trong thị trường đồ cổ. Bây giờ, anh phải lên đường, nhanh chóng cầm vật này lại trong tay, dù sao đây chính là con át chủ bài lớn nhất, là đường lui mạnh nhất của Lâm Thì.
Lâm Thì tìm được một cái ba lô, đem cái chén bỏ vào, đeo túi xách ra cửa.
Khi xuống lầu nhìn thấy cửa hàng bán đồ ăn sáng, anh mới nhớ ra bản thân chưa ăn sáng đâu. Trong tận thế, phải chịu đói chịu rét quá lâu, lúc thì hai ba ngày, lúc thì cả tuần phải dùng tuyết che lấp cơn đói của dạ dày.
Sau khi ăn xong, dựa theo trí nhớ tăng thêm phần mềm bản đồ hướng dẫn đường, Lâm Thì cho xe chạy tới dãy cửa hàng đồ cổ vỉa hè ở thành nam.
Trước kia, thị trường này có hàng trăm cái sạp hàng, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Chính là chỗ này, ở đời trước, Lâm Thì cùng Triệu Hiểu đào được vật mấu chốt chữa trị vết nứt cho cái Chén tụ bảo bồn - 1 đồng xu cổ có hoa văn đặc thù.
Kiếp trước, khi móc ra được cái đồng xu cổ kia, bởi vì lớp tuyết quá dày che lấp nên anh chỉ xác định được vị trí đại khái tại đây chứ không biết cụ thể là quầy hàng nào nên chỉ có thể tìm từng quầy hàng.
Ở thị trường đồ cổ thì nhiều nhất chính là đồng xu, cơ hồ mỗi quầy hàng đều có, với lại không chỉ có một đồng và có hàng chục, hàng trăm đồng xu chất đống lên nhau.
Điều này khiến tâm tình anh phức tạp. Vừa rồi, thông qua tìm hiểu thị trường, anh đã biết mấy quầy hàng này chỉ tụ tập vào buổi sáng cuối tuần, mà mỗi lần chủ quầy cũng không cố định. Đây rõ ràng không phải điều tốt lành gì.
Nếu như cái đồng xu đặc thù kia nằm trong tay người chủ quầy định thời gian dài sau mới ra bán thì coi như xong, anh sẽ phải chờ tới ba tháng sau!
Như vậy, ưu điểm về việc sống lại cũng bị thu nhỏ đi.
Chỉ sau hai giờ nữa, các chủ quầy hàng sẽ thu dọn quán. Nếu vẫn không thể tìm thấy đồng xu cổ kia thì chỉ có đợi đến cuối tuần sau tới tìm kiếm may mắn.
"Hô.."
Thở ra một hơi, Lâm Thì chỉ có thể căng chặt mắt nhìn về các quầy hàng phía trước, tiếp tục tìm kiếm.
"Lâm Thì?"
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên phía sau, Lâm Thì có một giây sững người, trong đôi mắt trong sáng nổi lên một tia nguy hiểm. Âm thanh này dù có nằm mơ Lâm Thì cũng sẽ không quên.
Triệu Hiểu, bạn học cấp ba và cũng là người anh em cùng niếm mật nằm gai trong suốt tám năm tận thế nhưng cuối cùng lại phản bội anh.
Thu lại cái nheo mắt đầy nguy hiểm, Lâm Thì quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Hiểu trong bộ chế phục giữ trật tự đô thị giả vờ kinh ngạc: Triệu Hiểu? Sao cậu lại ở chỗ này?"
"Tôi còn muốn hỏi cậu sao lại ở chỗ này đâu? Làm sao? Một học sinh giỏi như cậu lại muốn tập tành chơi đổ cổ à?"
Triệu Hiểu buông lời nửa đùa nửa thật xong thì nhìn đến bộ y phục có giá trị treo trên người Lâm Thì, cộng thêm gương mặt đẹp trai khiến cho trong lòng hắn không ngừng ghen ghét. Đến nỗi tràn ra cả ánh mắt mà hắn không biết.
So với Triệu Hiểu, một người sống hai đời, có con mắt quan sát tinh tường thì tất cả biến hóa của hắn đã bị Lâm Thì thu hết vào mắt.
Thì ra trong đời trước, ở ngay lúc này, người mà mình coi là bạn thân đã rất bất mãn với mình.
Triệu Hiểu là cộng tác viên của cục quản lý thành thị, nên khi hắn xuất hiện ở đây cũng là bình thường. Lâm Thì dịch nhẹ bước chân, vô ý đem cánh tay của ai đó đang khoác lên đầu vai mình hất ra. Vẻ mặt vẫn thản nhiên, tùy ý đáp lời: "Cuối tuần không có việc gì thì đi lang thang thôi, nghe đồn nơi này đồ cổ rất nhiều nên đến xem một chút."
Nghe thế, trong lòng Triệu Hiểu tràn đầy khinh miệt, ngay cả bản thân mình làm việc ở đây gần một năm mà còn không nhặt nhạnh được 1 chỗ tốt nào huống gì chỉ là vô tình đi ngang qua. Chưa kể tuần trước có người bị lừa mấy chục vạn đến giằng co, kiện cáo lung tung.
Nhưng kể ra thì Lâm Thì có tiền mà, để hắn bị lừa cũng không sao, đáng đời hắn. "Kẻ ăn không hết, người lần không ra." Nên hắn chả dại gì mà móc tim móc phổi đi khuyên Lâm Thì, ước gì Lâm Thì còn nhanh chóng bị lừa nữa là.
Hắn giả lả nói: "Nơi này thật giả lẫn lộn, hàng giả có nhiều nhưng hàng thật cũng không thiếu, nghe nói nửa năm trước có một ông lão giàu có đã mua một món hàng ở đây có từ triều đại nhà Hán chỉ tốn có 200 tệ mà bán được 50 vạn tệ!
Bình thường một người 19 tuổi nghe nói như vậy thì nhất định sẽ ý chí sục sôi, tay chân nhanh nhẹn bắt lấy một món nào đó để thử vận may. Nhưng Lâm Thì là ai chứ, người sống lại từ trong lò luyện ngục của tận thế, làm sao mà không phát hiện sự ẩm hiểm, xảo trá của người bạn học cấp ba với mình.
Vẫn giữ vẻ mặt bình thản, Lâm Thì gật đầu nói: "Vậy lát nữa mình cũng phải xem thử vận may thế nào!"
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng rộn ràng phát ra từ một sạp hàng gần đó, mọi người thì đang túm tụm bàn tán, Lâm Thì cũng ghé sát lại, phần vì hiếu kỳ, phần vì muốn thoát khỏi Triệu Hiểu.
Thấy đám người hỗn loạn, Triệu Hiểu hét lớn: "Tránh ra! Tránh ra nhanh! Giữ trật tự đô thị làm việc!"
Quả nhiên, mọi người dạt sang hai bên, nhường ra một con đường nhỏ ở giữa, Lâm Thì cũng nhân tiện theo vào, nhìn đến trước mắt có một thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đang vô cùng kích động, miệng nói không ngừng, trên tay thì huơ lấy một đồng tiền xu cổ:
"Ông già, hôm qua tôi đã đem đồng xu này đi giám định, rõ ràng nó chỉ là một món hàng mỹ nghệ mới làm, thế mà ông lại nói là đồ của tổ tông truyền lại, ông lừa ai đây hả, mau trả tiền lại đây cho tôi! Nếu không hôm nay ông cũng khỏi bán buôn gì hết!"
Chủ quán là một ông lãi đã qua bảy mươi tuổi, trên người mang bộ áo vải thô bạc màu, khuôn mặt nhăn nhúm vì tuổi tác và sương gió: "cậu trai trẻ, đây thật là món đồ do tổ tiên tôi truyền lại! Tôi không hề lừa cậu!"
"Cái gì mà đồ của tổ tiên truyền lại, lừa đảo, mau trả tiền đây, nếu không tôi báo cảnh sát!"
Xung quanh, ai cũng xì xào bàn tán, một bộ chờ xem chuyện cười của người khác...
Triệu Hiểu ghé vào tai Lâm Thì nói nhỏ: "Những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra mấy tháng một lần. Nếu là trước kia, có khi thằng nhóc này bị đánh một trần bầm dập rồi!"
Vì trong giới đồ cổ có quy tắc: hàng đã mua bán hoàn tất thì dù là giả là thật đều không thể trả lại. Coi như số tiền bỏ ra để mua một bài học cho bản thân.
Nhưng có những người vẫn giả vờ phớt lờ quy định này, đòi trả hàng lấy lại tiền, được thì tốt mà không được cũng chẳng mất gì.
Khi ngước lên nhìn đồng tiền cổ trên tay gã thanh niên, con mắt Lâm Thì bỗng nhiên co rụt lại...đó không phải là đồng tiền đã mở ra không gian Tụ Bảo Bồn sao?
Ông lão một mặt khó xử, tay run run, nghẹn ngào nói: "Đây thật là đồ gia truyền nhà chúng tôi, từ ông cố của ông nội tôi là truyền lại, tôi không có lừa cậu! Cậu nhìn kỹ lại xem!"
Ánh mắt mọi người đều nhìn tên thanh niên với vẻ khó chịu, đây rõ ràng đã có quy định, ai cho phép cậu ta phá bỏ, một người làm được sẽ kéo theo những người khác thì còn gì là quy định, lúc đó tình hình buôn bán ở chợ đồ cổ sẽ bị hỗn loạn. Đồng thời, có ít người cũng cho rằng ông già này cung biết giả bộ ghê gớm, rõ ràng người ta đã cầm đi giám định mà vẫn cứ cố chấp bảo là đồ gia truyền. Chẳng lẽ ông ta cho rằng, mọi người ở đây đều bị mù.
Lâm Thì lấy lại bình tĩnh, hít một hơi, đi đến trước mặt người thanh niên, hỏi cậu ta với giọng điệu tò mò: "Cậu có thể cho tôi xem đồng xu trên tay cậu sao?"