"Bang! Bang! Bang!"
Trên mặt băng dày bao phủ mặt hồ, Lâm Thì cúi người cầm cái đυ.c băng ra sức đập...
Mặt băng bên dưới gần 1 mét, mơ hồ có thể nhìn thấy một đầu bị cá trích bị đóng băng.
Lâm Thì miệng bên trong không ngừng bài tiết nước bọt, thầm hạ quyết tâm xử lý con cá này cho bữa tối nay của mình và Triệu Hiểu.
Triệu Hiểu là người bạn mà Lâm Thì quen biết mười bốn năm, tận thế hai bên cùng nhau đồng hành, cùng nhau chèo chống vượt qua đau khổ, gian nan, có thể nói là Lâm Thì tin nhất người.
Lần này đến phiên bản thân tìm thức ăn, Triệu Hiểu phụ trách canh gác, đề phòng bốn phía.
Đột nhiên, âm thanh xé gió rít lên... "Phốc!"
Lâm Thì con người bỗng nhiên co rụt lại. Là tiếng súng giảm thanh!
Trên lưng truyền đến đau đớn kịch liệt. Lâm Thì ngã cả người ngã xoài trên mặt đất, theo quán tính hất văng cái đυ.c băng bay ra ba mét bên ngoài.
Chuyện gì xảy ra? Làm sao có người đánh lén mà Triệu Hiểu không cảnh báo? Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện?
Gian nan quay đầu, Lâm Thì nhìn thấy Triệu Hiểu đã đứng bên cạnh đối thủ một mất một còn của mình - Trầm Kim Bân. Vẻ mặt Triệu Hiểu vô cùng nịnh hót, nhìn rất chói mắt. Lâm Thì chỉ loáng thoáng nghe được cái gì mà không gian, cái gì mà hắn không xứng cùng chỗ ẩn nấp... Thì ra, Triệu Hiểu đã phản bội mình, hắn thế mà phản bội mình! Ha ha.., Lâm Thì dâng lên một cỗ bi thương khôn xiết, tận thế: lạnh lẽo nhất không phải băng tuyết mà là lòng người!
Máu tươi chảy ra từ cơ thể, sự sống dần tắt đi, cơ thể càng lúc càng lạnh cóng. Nhưng so với nỗi đau thể xác và cái lạnh thấu xương, cảm giác bị phản bội bởi người mình tin tưởng nhất còn khiến anh cảm thấy tuyệt vọng hơn nhiều
Hai người kia hướng phía Lâm Thì đi tới. Trầm Kim Bân dùng ánh mắt miệt thị nhìn từ trên cao xuống: "Lâm Thì, cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao!"
Lâm Thì cắn chặt răng, bờ môi rịn ra máu, gắt gao mà nhìn Triệu Hiểu - đồng bạn, anh em tốt, người giờ khiến hắn tê liệt nửa người nằm trong gió tuyết lạnh.
Triệu Hiểu nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thì thì có chút lúng túng, không dám nhìn thẳng, lỡ đễnh nói: "Lâm Thì, đừng trách tôi, cậu mở ra không gian cũng nhờ có tôi phụ giúp nhưng cậu lại xem nó như đồ vật của riêng mình, không chịu lấy ra để chúng ta cùng đi nơi ẩn núp. Chúng ta cùng gia nhập dưới trướng của cậu chủ Trầm, về sau không gian của cậu cũng liền là không gian của cậu chủ Trầm. Như vậy, chúng ta không cần cực cực khổ khổ đi tìm vật tư, đã có cậu chủ Trầm lo. Tôi cũng là vì tốt cho cậu mà thôi, cậu không thấy tận thế càng lúc càng nguy hiểm sao?
"Cậu thế mà...phản bội tôi? ha ha ha, thật buồn cười, cậu vì cái này mà phản bội tôi? Ha ha ha!"
Trong khoang miệng ngậm đầy máu tươi, Lâm Thì cười như điên dại.
Triệu Hiểu biết rõ Trầm Kim Bân là một trong những kẻ thù mà hắn hận nhất đời này!
Bọn hắn cùng nhau trải qua tám năm không rời không bỏ, lại vì một cái không gian xuất hiện chưa tới nửa năm mà giũ sạch tất cả.
Tụ bảo bồn không gian kết nối cùng với linh hồn của hắn, nếu đi đến nơi ẩn núp, bản thân hắn sẽ sống tốt hơn nhưng Triệu Hiểu lại mất đi giá trị, sẽ bị đám người kia ăn tươi nuốt sống.
Mình rõ ràng vì hắn suy nghĩ, hắn lại đẩy mình vào kết cục này!
Lâm Thì ngưng cười, nheo mắt lại rồi lập tức mở to mắt, dùng ngữ khí khẳng định nói với Trầm Kim Bân: "Tôi có thể vì cậu mà làm việc, nhưng hình như Triệu Hiểu lại là vô ích nha?"
Triệu Hiểu há hốc miệng, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía Trầm Kim Bân:
"Cậu chủ Trầm....không, cậu sẽ không..."
Lâm Thì châm thêm một ngòi lửa: "Hắn nói cho cậu biết cũng sẽ nói cho người khác biết. Không gian của tôi cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào, thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm, cậu muốn đánh cuộc?"
Lúc này Lâm thì hai mắt đỏ bừng, đáy mắt tĩnh mịch đến đáng sợ, rõ ràng là bản thân chật vật không chịu nổi nhưng trên mặt vẫn giương nụ cười nửa miệng, khiến người khác xem đến cảm thấy lạnh sống lưng.
Triệu Hiểu nhìn Lâm Thì, trong lòng tràn đầy oán độc nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ sợ hãi, hắn gạt ra một cái nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, run run rẩy rẩy nói với Trầm Kim Bân:
"Cậu chủ Trầm, tin tức về không gian là tôi cung cấp cho cậu đúng hay không, tôi có thể giúp Cậu nhìn Lâm Thì, miễn cho hắn làm ra bất lợi với cậu."
"Đúng, cậu xác thật có công" Trầm Kim Bân gật đầu khẳng định. Nghe thấy câu này, trên mặt của Triệu Hiểu rõ ràng thả lỏng chút nhưng lại nghe thấy nửa câu sau:
"Nhưng công lao của cậu, tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng."
Con ngươi Triệu Hiểu đột nhiên co rụt lại, thân thể run lên nhè nhẹ, môi mấp máy muốn nói thêm điều gì nhưng miệng chưa kịp mở ra đã bị họng súng lạnh căm dí sát vào đầu. Trầm Kim Bân vốn không muốn cho Triệu Hiểu một cơ hội sống sót nào.
"Phốc!" Máu từ cái ót tuôn ra.
"Xoát!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, ngay thời điểm Trầm Kim Bân chuyển họng súng qua một bên bóp cò, cánh tay Lâm Thì cũng đồng thời phát lực, một cánh tay chống người lên, một tay nắm lấy khối băng bén nhọn ném về phía Trầm Kim Bân.
Có lẽ do trời cao chiếu cố, Lâm Thì thật sự có thể ném trúng đầu Trầm Kim Bân, khiến hắn ngã sóng xoài trên mặt băng, khẩu súng bay ra xa, đập vào vị trí một mét cách Lâm Thì.
Lâm Thì liều mạng bò đến phía khẩu súng rơi xuống, càng tới gần, tới gần, càng căng thẳng... Bởi vì phải gϊếŧ Trầm Kim Bân, không thể để hắn sống sót, lúc này một đòn kia chưa đủ lấy mạng hắn.
Trong mắt Lâm Thì lóe lên cừu hận ngập trời. Khi tay vừa đυ.ng phải súng ngắn, trong mắt vui mừng chợt dâng lên.
"Phốc!"
Đột nhiên cái ót đau xót, ánh mắt mờ đi, đầu óc Lâm Thì lâm vào bóng tối vô tận.
"Tích! Tích! Tích! Tích!"
Lâm Thì bỗng nhiên ngồi dậy, há miệng thở dốc. Vừa thở vừa tự hỏi, không phải mình đã chết rồi sao, vừa rồi tại hiện trường vẫn còn người thứ tư? Đó là ai?
Lúc này đây, Lâm Thì bỗng nhiên phát hiện ra không thích hợp: thân thể hoàn toàn không đau nhức, nhiệt độ xung quanh ấm áp vô cùng, giường chiếu mềm mại, ánh sáng nhu hòa, không hề là âm u, lạnh lẽo như hoàn cảnh mà 8 năm qua hắn đã sống.
Tiếng tích tích chói tai vẫn vang lên, hắn liếc nhìn lên đầu giường, là tiếng chuông điện thoại báo thức.
Điện thoại sao?
Không phải ngay khi xảy ra tận thế đã bị hỏng rồi sao?
Lâm Thì ngây người hồi lâu, mới khiến cho bản thân tỉnh táo lại. Đồng thời cũng xác nhận một sự thật khó có thể xảy ra: bản thân đã sống lại! Sống lại vào trước ngày xảy ra tận thế, sống lại trước khi thời tiết cực đoan diễn ra, sống lại trước khi mà cảnh người ăn người chỉ có trong tưởng tượng trình diễn ở khắp nơi.
Hiện tại là 7h 30" ngày 1 tháng 3 năm 2023.
Lâm Thì đứng tại ban công phòng ngủ, đón lấy từng đợt gió lạnh nhẹ thổi qua.
Tháng 3 mặt trời mới mọc mang theo chút ấm áp.
Từ lầu 28 nhìn xuống dưới, có thể thấy được người và xe cộ tấp nập qua lại. Nhưng cảnh tượng này sẽ chẳng bao lâu nữa bị một thảm họa thiên nhiên che lấp. Nguyên nhân bởi vì ánh mặt trời treo trên 9 tâng mây kia.
Lâm Thì đưa tay ngăn trở tầm mắt, dùng ánh mắt còn lại nhìn về phía mặt trời sáng chói đang chễm chệ trên cao - nơi mà sinh vật toàn trái đất dựa vào để sinh tồn.
Nhân loại chưa hề nghĩ tới, nếu có một ngày, mặt trời xuất hiện vấn đề, trái đất sẽ ra sao?
Riêng Lâm Thì thì biết rõ, đó chính là hủy diệt, là tận thế!
Ba tháng sau, cũng chính là ngày 1 tháng 6, mặt trời sẽ bạo phát, điều mà trong lịch sử khoa học nhân loại chưa từng có. Bởi vì các đốm sáng bạo phát quá đột nhiên, không hề được tính trước nên khi các đốm sáng sắp va vào trái đất mới có nhà khoa học tinh ý phát hiện ra. Nhưng đã muộn, khi đó đã là ngày 3 tháng 6. Vẻn vẹn chỉ có một ngày phản ứng, thời gian gấp rút, chính phủ các nước trên thế giới chưa kịp có hành động hay thông báo đạt thành chung nhận thức thì 10 giờ sáng ngày 4 tháng 6, từ trường xung kích kịch liệt phá hủy toàn bộ vệ tinh ngoài trái đất. Sau đó là toàn bộ thiết bị điện tử trên toàn cầu, không một may mắn thoát khỏi.