Giọng nói lạnh lùng của Hà Khiêm như mang theo gai nhọn: “Có chí thì nên.”
Tài xế lắc đầu nguầy nguậy: “Cậu Hà, những lời này ngàn vạn lần đừng nói trước mặt thiếu gia.”
Cả kinh thành, ai mà không biết thủ đoạn của Chu Từ Ánh tàn nhẫn, hành động như sấm sét.
Người mà ai cũng muốn tránh xa lại bị gán cho chữ “tốt” rồi áp lên đầu Hà Khiêm. Cậu thật sự không gánh nổi cái chữ ấy.
Một tháng trước, Hà Khiêm đột ngột xuất hiện ở thế giới này, còn trở thành tình nhân của một Chu Từ Ánh có cùng tên họ trong thế giới này.
Chu Từ Ánh của thế giới này, sát phạt quyết đoán, thủ đoạn chưa hề thuyên giảm.
Ở thế giới ban đầu, Hà Khiêm chỉ gặp Chu Từ Ánh vài lần trong các buổi tiệc, ngoài ra không có bất kỳ mối liên hệ nào.
Nhưng Hà Khiêm biết, Chu Từ Ánh đã đẩy anh ruột mình vào tù để tiếp quản gia tộc, chuyện này từng chấn động kinh thành.
Hà Khiêm giữ khoảng cách với anh ta không chỉ vì chuyện này, mà còn vì điều nó phản ánh:
Chu Từ Ánh quá nhẫn tâm.
Hà Khiêm không nói thêm gì, đưa tay tựa lên cửa xe định nghỉ ngơi, vô tình chạm phải một viên kẹo.
Kẹo mυ'ŧ vị chanh.
Loại kẹo mà Hà Khiêm yêu thích nhất, lúc nào trên xe cũng có.
Hà Khiêm bóc kẹo, bỏ vào miệng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Chu Từ Ánh thản nhiên bẻ gãy gân tay người khác.
Ngoài việc bị ép buộc, phải thừa nhận rằng Chu Từ Ánh đối xử với "tình nhân" rất tốt.
Chu Từ Ánh không bao giờ keo kiệt, cũng chẳng bận tâm khi Hà Khiêm tức giận mà cắn hay chửi anh ta.
Dù vậy, những điều đó không khiến Hà Khiêm cảm động.
Bởi vì cậu là Hà Khiêm.
Năm 13 tuổi, cậu biết tin một cô gái bị xâm hại đến mức tàn phế cả đời nhưng lại bị truyền thông bóp méo sự thật, bị bạo lực mạng, đến mức mẹ cô qua đời vì xuất huyết não.
Từ đó, Hà Khiêm quyết tâm trở thành một luật sư hình sự!
Cậu căm ghét mọi “kẻ bạo hành” dùng quyền lực hay sức mạnh để áp bức người khác.
Chu Từ Ánh chính là vực sâu đen tối mà cậu muốn tránh xa.
Lần đầu tiên Hà Khiêm bỏ trốn, Chu Từ Ánh chỉ mất ba tiếng để tìm thấy cậu.
Khi đó, Hà Khiêm đang ngồi trên taxi, Chu Từ Ánh chặn xe lại, đánh gãy chân tài xế rồi bồi thường tiền.
Cuối cùng, anh ta kéo Hà Khiêm vào một khu rừng ngoại ô…
Hà Khiêm không thể quên đêm dài đầy đau đớn đó, càng không quên được câu nói của Chu Từ Ánh bên tai: “Hà Khiêm, bỏ trốn thú vị lắm sao?”
Như lời thì thầm của quỷ dữ.
Điên rồ, cố chấp!
Chỉ cần nhớ lại, Hà Khiêm cũng phải run rẩy.
Ngoài chuyện đó ra, Chu Từ Ánh còn vô số sở thích kỳ quái…
Chờ hơn nửa tiếng, Hà Khiêm dần mệt mỏi, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi.
Khi xe về đến nhà họ Chu, Hà Khiêm cảm thấy rung lắc, trở mình.
Chu Từ Ánh bế cậu vào biệt thự, đặt xuống chiếc giường mềm mại.
Dù mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, anh ta vẫn giúp Hà Khiêm làm vệ sinh rồi để cậu ngủ.
Hà Khiêm quá mệt, nằm im không nhúc nhích.
Hiếm khi ngoan ngoãn đến vậy.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Hà Khiêm, làm dịu đi sự sắc bén của cậu.
Chu Từ Ánh ngắm nhìn cậu một lúc, đang định rời đi thì Hà Khiêm bất ngờ ôm lấy tay trái anh ta.
Trán Chu Từ Ánh lấm tấm mồ hôi lạnh.
Anh ta từ từ gỡ tay Hà Khiêm ra, nhưng cậu lại siết chặt hơn, miệng lẩm bẩm: “Tại sao?”
“Tại sao gì?”
Hà Khiêm chìm vào giấc ngủ, không nói thêm gì.
Ánh mắt Chu Từ Ánh tối đi, anh ta một tay tháo cúc áo sơ mi.
Đêm nay, hiếm hoi anh ta ngủ lại bên “tình nhân” của mình.
Hôm sau.
Hà Khiêm bị quản gia gọi dậy.
Như thường lệ, cậu miễn cưỡng đi mang bữa sáng cho Chu Từ Ánh.
Là một “tình nhân” miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, cậu bắt buộc phải ăn sáng, trưa, tối cùng Chu Từ Ánh.
Nhưng vì Chu Từ Ánh không thích ăn sáng ở nhà, mỗi lần như vậy cậu đều phải dậy sớm mang đến công ty.
Hà Khiêm cảm thấy, Chu Từ Ánh cố ý hành hạ cậu.
Cậu đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.
Khi đẩy cửa bước vào, Chu Từ Ánh đang trò chuyện với một người đàn ông.
Người đàn ông bụng phệ, mỡ thừa bị ép vào bộ vest, trông vô cùng khó chịu.
So với ông ta, Chu Từ Ánh mặc bộ vest thẳng thớm, toát lên vẻ quý phái đặc biệt.
Anh ta tựa nhẹ lưng vào ghế làm việc, tay phải chống cằm, tay trái đặt trên bàn, gõ nhịp đều đặn.
Như một kẻ săn mồi bậc nhất, làm chủ mọi thứ.
Ở kinh thành, Chu Từ Ánh chính là người như vậy.
Anh ta liếc nhìn Hà Khiêm một cái, không gọi cậu lại gần. Hà Khiêm đứng yên chờ, ánh mắt vô thức rơi xuống bàn tay trái của Chu Từ Ánh.
Băng gạc đã bị máu thấm đỏ.
Vết thương của anh ta vẫn đang rỉ máu?
Năm phút sau.
Người đàn ông đối diện Chu Từ Ánh đứng dậy, Hà Khiêm nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông ta: “Ngài Chu, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé.”
Chu Từ Ánh gật đầu.
Sau khi người đàn ông rời đi, Hà Khiêm bưng bát cháo nóng đặt lên bàn.
“Chu Từ Ánh, hôm nay có thể… đừng, đừng gọi tôi được không?”
Hà Khiêm mím môi, liếc nhìn anh ta một cái, giọng nói mềm mỏng hơn nhiều.
Chu Từ Ánh nhướn mày: “Không thể.”