Chương 2: Lập Quy Củ
“Nhanh lên.” Đây là mệnh lệnh cuối cùng mà Chu Từ Ánh đưa ra.
Hà Khiêm bỏ trốn, nhưng vẫn phải nhận lỗi.
Bởi vì dù muốn hay không, Hà Khiêm cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Chu Từ Ánh. Chu Từ Ánh đứng ở vị trí tối cao, mà người ở vị trí ấy chẳng cần đến lý lẽ.
Chỉ trong vòng một tháng, Hà Khiêm đã bỏ trốn ba lần.
Sự bướng bỉnh của Hà Khiêm khiến Chu Từ Ánh nổi giận.
Chu Từ Ánh nghĩ rằng cần phải lập quy củ, nếu không Hà Khiêm sẽ chẳng ngoan ngoãn.
“Không chịu nhận lỗi…” Chu Từ Ánh châm một điếu thuốc, kéo người lại gần, “Vậy để tôi dạy em một chút quy tắc.”
Hà Khiêm vùng vẫy, vừa mắng vừa chửi: “Đồ điên! Có bệnh!”
Cậu không phải người dễ khuất phục, sẽ không nhận lỗi, càng không rơi nước mắt. Hà Khiêm nghiến răng cắn mạnh vào bả vai của Chu Từ Ánh, muốn đổi đau lấy đau.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt, ánh đèn đường rọi xuống thành những vệt sáng lung linh.
Cúi đầu cắn người, Hà Khiêm lại một lần nữa nhìn thấy hình xăm ở ngực Chu Từ Ánh – một chiếc mặt nạ âm dương.
Chu Từ Ánh có một hình xăm lớn phủ kín lưng, kéo dài đến trước ngực, đầy vẻ u ám rợn người.
Như một loại cấm thuật kỳ quái nào đó.
Cơ thể Hà Khiêm cứng đờ…
Chu Từ Ánh tận hưởng khoảnh khắc đó, dụi tắt điếu thuốc. Dưới ánh sáng lờ mờ, những đường nét khuôn mặt anh sắc sảo, đôi lông mày khẽ nhíu, toát lên vẻ kiên nghị mạnh mẽ.
Anh nhướn mày, nhìn Hà Khiêm: “Ngoan chưa?”
Hà Khiêm nhìn vết răng hằn sâu trên bả vai Chu Từ Ánh, không nói một lời.
Chu Từ Ánh biết Hà Khiêm không dễ ngoan ngoãn như vậy, nhưng anh cũng không vội. Sau một chút trừng phạt ngắn ngủi, Chu Từ Ánh chỉnh lại quần áo, gọi tài xế lái xe đến bệnh viện.
Hà Khiêm tựa đầu vào cửa xe, thần sắc uể oải.
Chu Từ Ánh hạ cửa sổ để xua đi mùi thuốc lá, ánh mắt liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Trong gương, cơ thể mảnh mai của Hà Khiêm như chìm vào ghế tựa, cổ thon dài, làn da trắng mịn hơi ửng đỏ, dưới ánh trăng càng lộ rõ vẻ quyến rũ.
Nhịp thở nhẹ nhàng làm cơ thể khẽ nhấp nhô.
Đúng là mê hoặc.
Sắc mặt Chu Từ Ánh trầm xuống, thu lại ánh mắt, bàn tay đặt trên ghế da khẽ run rẩy, máu như chảy ngược về đầu ngón tay, âm thầm mà dữ dội…
Chiếc xe lao nhanh trên đường, hướng thẳng đến bệnh viện.
Chiếc Bentley màu đen vừa dừng lại trước cổng bệnh viện, viện trưởng tóc bạc phơ đã tươi cười đón tiếp, phía sau còn có một nhóm chuyên gia được triệu tập khẩn cấp.
“Chào ngài Chu.” Viện trưởng cố tỏ vẻ thân thiết chào hỏi.
Chu Từ Ánh khẽ gật đầu.
Viện trưởng định dẫn đường đưa Chu Từ Ánh vào phòng phẫu thuật, nhưng anh quay lại liếc nhìn Hà Khiêm còn ngồi trên xe.
“Xuống xe.”
“Không xuống được!”
Hà Khiêm nhặt một cục giấy trong xe, ném mạnh về phía Chu Từ Ánh.
Cục giấy nhẹ nhàng rơi xuống chân anh, chẳng trúng đích.
Chu Từ Ánh: “…”
Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng Chu Từ Ánh nhặt cục giấy lên, dùng giọng điệu nghiêm khắc răn dạy: “Đừng chạy lung tung nữa.”
Hà Khiêm: …Chạy?
Đến đứng dậy còn không nổi, còn nói gì đến chạy!
Đầu ngón tay Hà Khiêm siết chặt lại, tức đến run rẩy.
Chu Từ Ánh hạ ánh mắt, đi theo viện trưởng, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho tài xế: Trông chừng em ấy.
Tài xế hiểu ý, gật đầu.
Sau khi Chu Từ Ánh đi khỏi, tài xế nhìn Hà Khiêm qua gương chiếu hậu: “Cậu Hà này, thiếu gia đối xử với cậu thật tốt mà…”
“Nếu ông ghen tị, tôi có thể khuyên anh ấy ban phát cho ông chút ân sủng đấy.”
Hà Khiêm thực sự không thể hiểu nổi cái gọi là “tốt” này.
Cậu bị ép làʍ t̠ìиɦ nhân của Chu Từ Ánh.
Từ đầu đến cuối, Chu Từ Ánh chưa từng hỏi qua ý kiến của cậu, cứ như vậy gọi đến thì đến, bảo đi là đi!
Đây rõ ràng là chủ nghĩa bá quyền cực đoan!
Chẳng liên quan gì đến hai chữ “tốt đẹp.”
Tài xế cười gượng, lau mồ hôi: “…Ha… haha, thôi, tôi già rồi, năm nay cũng đã năm mươi rồi.”