Hàn Giang Ninh cũng không làm khó dễ, nói một câu "Cố gắng hơn nữa" rồi không truy cứu nữa.
Nhưng sống lưng Trần tổng lạnh toát, anh ta biết những điểm chưa tốt, vị Hàn tổng này vẫn sẽ báo cáo lên tổng bộ, e rằng cấp trên lại ra lệnh chỉnh đốn.
Thời gian thị sát của Hàn Giang Ninh là một tuần, hôm nay chỉ là món khai vị.
Với thói quen của anh, những ngày sau chắc chắn sẽ càng khó đối phó hơn.
Trần tổng run sợ ứng phó với anh cả buổi chiều, đề nghị tối nay cùng nhau ăn cơm.
Hàn Giang Ninh suy nghĩ một chút rồi từ chối, chỉ bảo anh ta sắp xếp một chiếc xe, định bụng một mình lặng lẽ dạo quanh thành phố Kim Lăng này.
Buổi tối, anh đến Miếu Phu Tử ở Nam Kinh.
Thật ra, mỗi thành phố đều có nét đặc trưng riêng, nơi vùng sông nước Giang Nam này, không khí đều mang hương vị ôn hòa và quyến luyến.
Bữa tối anh ăn một bát miến vịt tiết, nước dùng là nước hầm vịt già, vị ngọt đậm đà, rắc thêm nhiều rau mùi, ăn đến toát cả mồ hôi.
Ra khỏi cửa, một cơn gió hè mát lạnh thổi qua, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Đi thêm một đoạn nữa là đến sông Tần Hoài nổi tiếng.
“Sáu triều vàng son, mười dặm Tần Hoài.”
Liễu rủ ven sông, ánh đèn ấm áp, bầu trời mờ tối, mây che khuất trăng, dòng nước êm đềm trôi…
Tất cả như một bức tranh, hòa quyện trong khung cảnh cây xanh bao quanh.
Thành phố này vừa mang nét ôn nhu của Giang Nam, vừa có sự uy nghiêm của cố đô, cầu nhỏ nước chảy, mái cong trăng treo, đèn l*иg đung đưa trong gió, tất cả đều mang hương vị khó tả.
Hàn Giang Ninh bước đi dọc theo con đường lát gạch đá xanh, anh lấy bật lửa và hộp thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu.
Điếu thuốc được châm lửa trong gió, tàn thuốc nhỏ phát sáng, anh hít một hơi, ngẩng đầu lên, liền sững người.
Người đàn ông phương Bắc được nuôi dưỡng bởi núi cao sông dài, hào phóng phóng khoáng, bỗng nhiên đến vùng sông nước Giang Nam yên tĩnh, liền bị khung cảnh cầu nhỏ nước chảy níu chân không muốn rời đi.
Bên bờ sông Tần Hoài, có một cô gái ngoài hai mươi tuổi đang dựng giá vẽ, lặng lẽ cầm bút phác họa.
Những ngón tay thon dài của cô cầm bút chì, vài nét đã phác thảo xong một bức tranh.
Mái tóc đen dài dày được tết thành một bím tóc lớn buông xuống một bên, cô có gương mặt cổ điển điển hình của Giang Nam, mặt trái xoan, mày liễu, môi anh đào.
Cô có khí chất đoan trang, đôi mắt tròn xoe long lanh lướt qua gương mặt anh, dừng lại ngắn ngủi ba giây, rồi lại quay về bức tranh của mình.
Chỉ ba giây đó thôi, Hàn Giang Ninh suýt bị tàn thuốc đang cháy làm bỏng mu bàn tay.
Sự lúng túng nhỏ bé này khiến trái tim anh đập thình thịch không lý do.