Mấy ngày nay, từ khi bay từ Bắc Kinh đến Nam Kinh, Hàn Giang Ninh luôn bận rộn. Anh là người của trụ sở chính ở Bắc Kinh, đến chi nhánh Nam Kinh thị sát.
Thị sát, nói trắng ra là làm cho có lệ, đi dạo một vòng, bên dưới diễn, bên trên xem, phối hợp với nhau, chụp vài bức ảnh đẹp mang về tổng công ty, cuối cùng đưa vào slide báo cáo cuối năm.
Nhưng Hàn Giang Ninh lại khác với những người khác, anh là người làm việc rất nghiêm túc.
Những lãnh đạo khác khi đến thị sát, tin tức đã được truyền xuống dưới từ một tuần trước, để bên dưới có sự chuẩn bị, cũng là để bản thân được thuận tiện.
Hàn Giang Ninh thì “xấu tính”, anh thích đứng ở cổng chính công ty chi nhánh, rồi gọi điện cho người phụ trách.
Giọng nói vẫn là giọng Bắc Kinh chuẩn, từng chữ rõ ràng, đánh vào trái tim đang run rẩy của người phụ trách.
"Hàn tổng, ngài đến đâu rồi ạ?"
Hàn Giang Ninh cười, anh ta “xấu tính” như vậy đấy, thích làm cho người ta trở tay không kịp.
Anh ho một tiếng, "Đang ở dưới lầu công ty các anh đây, Trần tổng xuống đón tôi nhé."
Đầu dây bên kia rõ ràng hít một hơi, "Tôi xuống ngay, tôi xuống ngay."
Hàn Giang Ninh "Ừm" một tiếng, "Được, tôi cúp máy đây."
Mùa hè Nam Kinh nóng hơn Bắc Kinh nhiều, anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, cúc áo cổ cũng cởi ra hai cúc.
Hành lý đã để ở khách sạn, lúc này anh thong thả dựa vào tường nhìn trời, nghĩ bụng chắc chắn bên dưới đang chửi rủa anh không biết bao nhiêu lần.
Năm nào anh cũng làm như vậy, có lúc sẽ báo trước, có lúc lại thích đánh úp bất ngờ.
Tóm lại, không ai nắm bắt được thói quen của anh, anh muốn làm gì thì làm.
Khi Trần tổng đến, anh đã đứng thẳng người, nghiêm túc gật đầu với đối phương, "Tôi đến đột ngột, làm phiền mọi người rồi."
Gân xanh trên trán Trần tổng vẫn còn giật giật, nhưng nụ cười đã nở trên mặt, "Không phiền, không phiền, Hàn tổng ghé thăm quá bất ngờ, đáng lẽ nên báo trước một tiếng, sợ chúng tôi chưa chuẩn bị gì, tiếp đãi không chu đáo."
Ở bên ngoài, Hàn Giang Ninh thực ra là người rất ôn hòa, anh coi trọng hòa khí sinh tài, dù ở vị trí nào cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo.
Vì vậy, trong số những chàng trai giới kinh doanh Bắc Kinh, anh có vẻ nho nhã hơn hẳn.
Anh xua tay với Trần tổng, "Mọi người cứ làm việc bình thường, không cần vì tôi đến mà làm gì đặc biệt cả."
Trần tổng lau mồ hôi trên trán, vội vàng gật đầu đồng ý, mời anh vào trong ngồi.
Hàn Giang Ninh cao ráo, gần một mét chín, đeo kính gọng bạc, khi nghiêm túc sẽ hơi nhíu mày, đứng đó không nói lời nào cũng toát ra khí thế.
Hỏi vài câu, nụ cười của Trần tổng đã cứng đờ trên mặt.