Thẩm Ninh không biết chuyện này là như thế nào, nhưng cậu không muốn biến thành như vậy. Như thể bị điều khiển, mất đi đôi cánh, mất cả tôn nghiêm, phải cầu xin một con người ôm lấy mình. So với việc trở thành như vậy, cậu thà rằng bị Bùi Trung ăn thịt còn hơn!
Nhìn thấy Bùi Trung sắp rời đi, cậu vội nhào tới nắm lấy tay áo Bùi Trung, khóc lóc nói: "Đừng giao tôi cho anh ta mà, cầu xin anh!"
Bùi Trung lạnh lùng nói: "Lý do?"
Thẩm Ninh siết chặt tay áo Bùi Trung, sốt ruột nói lớn: "Tôi không nói dối nữa, cũng không lừa anh nữa. Đừng để tôi ở lại đây, được không?"
Bùi Trung lạnh lùng nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Thật sao?"
Thẩm Ninh lập tức gật đầu: "Thật! Tôi thực sự không lừa anh nữa. Tôi sẽ nói hết với anh, anh đưa tôi về đi, tôi không muốn ở đây."
Vừa nói, cậu vừa cúi đầu dùng cánh tay lau khô nước mắt, sau đó nhìn Bùi Trung với ánh mắt làm nũng, giống như trước đây hay làm nũng với các anh trai của mình, hy vọng Bùi Trung có thể đưa cậu về.
Cách này quả nhiên có hiệu quả. Cậu lập tức nhìn thấy sự do dự trong mắt của Bùi Trung. Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Bùi Trung nói: "Đứng dậy."
Cậu nhanh chóng đứng dậy, nép vào sau lưng Bùi Trung.
Lục Tiêu lại không chịu, khoanh tay nói: "Bùi Trung, tôi nói này, ban đầu tưởng ngươi thật sự muốn giao người cho tôi, không ngờ lại chỉ coi tôi là công cụ, hại tôi bỏ cả mỹ nhân để tới giúp ngươi. Ngươi nói đi, bồi thường sao đây?"
Bùi Trung chỉ lạnh lùng liếc hắn ta một cái, chẳng nói lời nào, liền kéo Thẩm Ninh rời đi.
Bị kéo đi kéo lại vài lần như vậy, Thẩm Ninh vừa về đến nơi đã ngồi bệt xuống đất, mềm nhũn không đứng dậy nổi.
Sợ lại bị kéo qua kéo lại, cậu tự mình trốn vào chiếc l*иg trước đây từng nhốt mình. Với khuôn mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy, cậu kéo l*иg lại rồi tự nhốt mình vào trong.
Bùi Trung: ...
"Muốn nói gì thì nói đi."
Bùi Trung không để ý đến hành động nhỏ của cậu, chỉ giọng nói trầm thấp hỏi: “Nguồn gốc của dung dịch chữa trị là gì?”
Thẩm Ninh theo phản xạ lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy cơn giận trong mắt Bùi Trung, cậu lập tức đổi giọng: “Tôi không… Tôi không biết nhiều lắm. Nguồn gốc của dung dịch chữa trị luôn ở trong một hang động sau núi.”
Bởi vì là con nuôi, nên cho dù cha cùng các anh trai đối xử với cậu rất tốt, Thẩm Ninh cũng không dám ỷ lại vào sự yêu thương đó. Lời nói và hành động luôn rất ngoan ngoãn, tuyệt đối không dám nói dối.
Hiện giờ, vừa nói dối đã cảm thấy chột dạ, giọng nói nhỏ xíu, run rẩy không chắc chắn: “Tôi chưa từng vào trong, nhưng tôi có lén nhìn từ ngoài cửa hang. Cha mỗi lần đều mang theo bình rỗng vào trong, lúc ra ngoài thì bình đã đầy.”
Để bảo vệ côn trùng có dung dịch chữa trị này, bọn họ đã thỏa thuận với nhau rằng, bình thường tuyệt đối không được tiết lộ nguồn gốc của dung dịch, chỉ vào những ngày quy định mới được đến hang động lấy một ít.
Mỗi lần đi lấy dung dịch, người đi sẽ không cố định. Có khi là chú và ba cậu cùng đi, có khi là anh trai và ba cùng đi, đôi khi là ba đi với chú hoặc anh trai.
Nhưng cho dù ai đi thì nếu anh trai và chú không có mặt mà đến thời gian phải đi lấy, thì Thẩm Ninh cũng sẽ thay bọn họ đi.
Thật ra, cậu cũng không tính là nói dối, chỉ là chưa nói ra toàn bộ sự thật mà thôi.