Sau Khi Bị Ông Trùm Liên Bang Bắt Giữ, Tôi Trở Thành Bảo Bối Của Cả Đội

Chương 9: Giao cho người khác

---

Dù không hỏi được, nhưng tâm trạng của Bùi Trung cũng không đến nỗi tệ đi. Hắn túm chặt lấy cằm của Thẩm Ninh, mạnh mẽ bắt người kia ngẩng đầu lên nhìn mình, lạnh lùng nói: “Nếu không nói thì cậu sẽ mãi mãi không thể trở về tộc của mình được nữa đâu, tiểu điện hạ. Cậu chắc chắn không muốn nói cho tôi biết sao?”

Mãi mãi không thể trở về?

Trong mắt Thẩm Ninh một lần nữa tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt rơi từng giọt xuống tay của Bùi Trung. Cậu không dám cắn Bùi Trung nữa, do dự một hồi lâu mới mở miệng:

“Nhưng mà tôi thật sự không biết. Dù anh không cho tôi trở về, tôi cũng không biết thiệt mà!”

Không ngờ tên nhát gan này lại khá cứng đầu, sợ đến mức này mà vẫn không chịu nói ra nguồn gốc của dung dịch chữa trị.

Bùi Trung buông tay, đứng dậy nhìn cậu vài lần, sau đó túm lấy cánh tay của cậu kéo cậu từ dưới đất lên.

Thẩm Ninh bị ép buộc phải lảo đảo theo sau hắn, cậu vừa khóc vừa nói:

“Tôi không nói dối, tôi thật sự không biết, xin anh đừng gϊếŧ tôi…”

Thẩm Ninh sợ hãi đến cực điểm, nhưng Bùi Trung không nói thêm lời nào, trực tiếp kéo cậu đến khu vực riêng của Lục Tiêu.

Hắn phớt lờ lính canh, xông thẳng vào, đá văng cánh cửa phòng khép hờ của Lục Tiêu, ném Thẩm Ninh vào bên trong.

Thẩm Ninh không kịp chuẩn bị, bị ngã nhào xuống đất. Vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp bò dậy, cậu đã nhìn thấy Lục Tiêu đang ôm một Omega của tộc trùng rất xinh đẹp, tay phải đặt trên đôi cánh của Omega, mà đôi cánh ấy đã bị gãy.

Nhưng Omega kia không hề rên lên một tiếng, ngoan ngoãn tựa vào lòng Lục Tiêu.

Thẩm Ninh nhìn đến ngây người, cậu quỳ ngồi dưới đất, quên cả việc đứng dậy.

Thấy cậu, Lục Tiêu lập tức buông Omega trong lòng ra rồi đứng lên.

Trang phục của Omega mỏng manh, như mặc mà chẳng khác gì không mặc, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi bị buông ra, Omega lại bò tới ôm chân của Lục Tiêu, nhặt đôi cánh gãy lên đưa cho hắn, nhỏ giọng cầu xin:

“Đừng đi, chủ nhân đừng đi, cánh cho ngài, ngài ôm tôi một cái, xin ngài ôm tôi…”

Lục Tiêu chẳng mảy may để ý, hất Omega ra, bước đến trước mặt Thẩm Ninh, cúi người xuống, giả vờ ngạc nhiên mừng rỡ, cười hỏi:

“Tiểu điện hạ, sao người lại tới đây?”

Thẩm Ninh lùi về sau một chút, sợ hãi lắc lắc đầu, cậu cũng không biết tại sao Bùi Trung lại đưa mình đến đây.

Quay đầu lại, Bùi Trung thậm chí không liếc mắt nhìn cậu một cái, chỉ thấp giọng nói: "Giao cho ngươi."

Giao cho... Bùi Trung định giao cậu cho Lục Tiêu!

Thẩm Ninh theo phản xạ nhìn về phía Omega đã bò đến bên cạnh Lục Tiêu. Đôi cánh của cậu ta bị bẻ gãy, chỗ gãy vẫn đang rỉ máu, nhưng cậu ta hoàn toàn không để ý đến, mà chỉ một lòng muốn dính lấy Lục Tiêu, ôm chặt lấy hắn ta.