Lục Tiêu dùng pheromone, khiến cậu vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể nhìn Lục Tiêu dùng chóp mũi cọ lên mặt mình. Mỗi lần nghe Lục Tiêu nói một câu, cơ thể cậu lại run rẩy dữ dội hơn, sợ hãi đến mức không thốt lên nổi một lời.
Nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Thẩm Ninh, Lục Tiêu thì thầm dụ dỗ: "Rất sợ đúng không?"
"Vậy lát nữa khi hắn đến đây, ngươi nói với hắn, ngươi chọn ta, được không?"
"Ta không giống như Bùi Trung, ta chưa bao giờ dùng cách hành hạ tù binh để đạt mục đích. Ta rất dịu dàng, chọn ta đi được không?"
Lục Tiêu gần như sắp hôn lên mặt cậu, Thẩm Ninh cảm thấy rất khó chịu, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống. Cậu sợ hãi nói nhỏ: "Ngươi... ngươi buông ta ra trước đi..."
"Đừng dính sát vào ta, mùi của ngươi.. thật khó ngửi."
Alpha này hoàn toàn không giống những anh trai Alpha của cậu. Cảm giác mà Lục Tiêu mang đến vừa khó chịu, vừa kinh tởm, thậm chí còn có chút buồn nôn.
Nhưng Lục Tiêu không những không buông ra, mà còn ôm eo cậu chặt hơn. Cậu thậm chí còn cảm nhận được vật cứng nóng chạm vào bụng của mình.
Lục Tiêu cười nói: "Chê ta sao? Mùi hoa mộc lan không dễ ngửi à?"
Bàn tay to của hắn di chuyển từ eo của Thẩm Ninh di chuyển lên tuyến thể ở gáy, thấp giọng thì thầm: "Nhưng ngươi là Omega, không quen mùi này thì làm sao mà được. Ngoan ngoãn ngửi thêm một chút, sau này mới làm một Omega đủ tiêu chuẩn."
"Không, ta... ta không muốn..."
Thẩm Ninh bị động tác của Lục Tiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức chân mềm nhũn, sợ hãi, bất lực dựa vào lòng hắn.
"Đừng có mà phát tình bừa bãi!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tai. Thẩm Ninh còn chưa kịp nhận ra giọng nói đó là của ai, thì đã bị một bàn tay túm lấy sau gáy, kéo ra khỏi lòng Lục Tiêu.
Bùi Trung kéo Thẩm Ninh ra phía sau mình, giọng nói lạnh như băng: "Ngươi lại lén lấy đồ của ta."
Bộ khuếch tán pheromone trong đại sảnh được kích hoạt. Chưa đến hai phút, pheromone của Lục Tiêu đã hoàn toàn bị xóa sạch.
Lục Tiêu lưu luyến nhìn Thẩm Ninh, lúc này đã đứng vững được, rồi xoay người trở về chỗ ngồi của mình, cười nói:
"Đây không phải đồ của ngươi. Những con trùng có thể tiếp cận đến lõi đều phải đến đây để thẩm vấn. Bùi Trung, ngươi không thể tự ý giấu trùng, đây là quy tắc."
Bọn họ đã bắt về rất nhiều trùng, những con trùng được đưa vào đại điện này đều phải trải qua thẩm vấn.
Nhưng vì Lục Tiêu rất thích những trò đùa ác ý, nên nếu trùng bị bắt không chịu khai, sẽ phải chọn một người trong ba thủ lĩnh liên bang là Lục Tiêu, Bùi Trung hoặc Trác Vũ.
Con trùng nào chọn ai, sẽ bị người đó mang về để thẩm vấn từ từ.
Mà sau khi bị mang đi, bất kể phương pháp thẩm vấn là gì, cho dù có quá đáng đến đâu, hai người còn lại cũng không được can thiệp vào.
Bùi Trung trầm mặt, quay lại nhìn con trùng nhỏ vẫn đang sợ hãi kia, giọng nói đầy cảnh cáo, thấp giọng nói:
"Không một con trùng nào có thể sống quá nửa tháng trong tay Lục Tiêu và Trác Vũ. Ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."
Thẩm Ninh: !!!