Thẩm Ninh không dám động đậy nữa, đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ, đáng thương nhìn alpha.
Nhìn vào đôi mắt của Thẩm Ninh, alpha ngẩn ra trong giây lát, sau đó ánh mắt càng thêm căm ghét, giận dữ nói: “Đừng có quyến rũ ta, buông tay ra, tự mình ra khỏi l*иg!"
Hơn mười mấy năm trước, trùng tộc tiến hóa thành người theo hình dáng con người hoàn hảo nhất. Dù là alpha, omega hay beta, mỗi một người của trùng tộc khi biến thành hình người đều đẹp đẽ đến mức đáng kinh ngạc, đặt trong thế giới loài người đều thuộc hàng xuất sắc.
Thẩm Ninh, vì đặc tính chủng loài của mình, còn đẹp hơn nhiều so với những omega khác trong tộc. Trong thế giới loài người, chỉ cần cậu nhíu mày cũng sẽ khiến alpha nghĩ rằng cậu đang quyến rũ họ.
Alpha nói đúng, sự tồn tại của cậu xác thực không dài, nhưng cậu từng nhìn thấy súng laser, cả pháo laser, thậm chí còn biết sử dụng.
Cậu cũng biết Liên bang căm ghét trùng tộc, trong hai năm gần đây đã bắt đầu tấn công trùng tộc không định kỳ.
Những vũ khí loài người dùng để đối phó với trùng tộc, ngay từ đầu đã được trùng tộc giảng giải qua cho bọn họ.
Cậu hiểu về vũ khí, nhưng không hiểu thế nào là quyến rũ.
Nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ, sợ rằng đầu mình sẽ bị súng laser bắn nát, cậu run rẩy buông tay ra, sau đó bị alpha dùng một tay lôi ra khỏi l*иg sắt.
Ngồi trong l*иg quá lâu, đôi chân cậu có chút hơi tê. Alpha đi rất nhanh, cậu lảo đảo đi theo phía sau hắn, nhìn những kiến trúc xa lạ cùng với các binh lính đang canh gác, cậu nhỏ giọng hỏi: “Anh định đưa ta đi đâu?"
Alpha không trả lời.
Cậu vừa đi vừa nhìn, băng qua những hành lang phức tạp và bãi cỏ xanh mướt, cuối cùng đến một đại điện trống trải.
Trên chiếc ghế ở trung tâm đại điện có một Alpha với vẻ mặt dịu dàng đang ngồi – một trong những lãnh đạo của Liên bang, Lục Tiêu.
Thấy cậu đến, Lục Tiêu lập tức đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao, ngạc nhiên nói:
"Đây chính là tiểu điện hạ của trùng tộc, quả nhiên rất xinh đẹp!"
Đối diện với ánh mắt chăm chú của Lục Tiêu, Thẩm Ninh vô thức muốn trốn ra sau lưng của Alpha đã dẫn mình đến đây.
Nhưng Alpha kia lại đẩy mạnh cậu lên phía trước, một tay giữ lấy vai cậu rồi ấn xuống, lạnh giọng nói: "Quỳ xuống, hành lễ với Thủ lĩnh Lục!"
Thẩm Ninh suýt ngã vì lực ấn, nhưng may mắn được Lục Tiêu đỡ lấy. Hắn đẩy Alpha đang giữ Thẩm Ninh ra, mỉm cười nói: "Dẫu sao cũng là tiểu hoàng tử của trùng tộc, đừng thô lỗ như vậy, ra ngoài đi."
"Rõ."
Alpha đó liếc nhìn Thẩm Ninh một cái, rồi mới rời đi.
Thẩm Ninh hoảng sợ rút tay khỏi tay Lục Tiêu, lùi lại vài bước, hỏi:
"Các người... các người rốt cuộc muốn làm gì?"
"Đương nhiên là mời tiểu điện hạ đến làm khách rồi."
Nói xong, Lục Tiêu lại nắm lấy cánh tay Thẩm Ninh, mạnh mẽ kéo cậu vào lòng. Chóp mũi của hắn chạm nhẹ vào chóp mũi Thẩm Ninh, hít một hơi hương thơm ngọt ngào trên người bươm bướm nhỏ, mỉm cười dịu dàng: "Bùi Trung rất hung dữ, hắn thích nhất là dùng trùng nấu canh uống. Tiểu điện hạ hôm nay có thấy Bùi Trung gϊếŧ trùng ăn chưa, có phải bị dọa sợ rồi không?"