Ta Dựa Vào Ấp Trứng Để Phi Thăng Làm Đế Hậu

Chương 7.3: "Sinh ra tại Thương Sơn, tên gọi Thương Trầm."

Trứng rồng nếu thật sự ở trong tay cậu, chẳng lẽ lại là quả cầu nhỏ kia sao?

Quả cầu nhỏ đã được cậu ấp nở thành sinh vật này rồi, thế mà những người này lại nói đó là giao long.

Nếu là giao long thì đó là trứng giao! Trứng giao và trứng rồng vốn là hai loài khác nhau, vậy họ bắt cậu làm gì?

Trước sức mạnh của những tiên nhân này, Sầm Vũ chẳng khác gì một con kiến, chỉ còn cách dùng lời nói để biện bạch. Cậu vừa chịu trận gió thổi, vừa lớn tiếng:

"Ta không biết mấy người nói trứng rồng gì cả! Ta chỉ biết là hắn đã từng mang một quả trứng đến nơi ta ở, rồi lén lút để quả trứng đó ở cuối giường ta!" Vừa nói cậu vừa chỉ về phía Thu Văn.

La Bồng nghe vậy, nhưng không quan tâm.

Dù sao, một kẻ ăn trộm trứng và một kẻ để mất trứng đều phải bị áp giải về Thiên đình.

Ai đúng ai sai, sẽ do Thiên Quân phán xử.

Sầm Vũ nói hết những gì có thể, biết rằng mình không thể chống lại cũng không thể chạy thoát, cậu đành tạm thời chấp nhận số phận.

Cậu quay người, tránh gió, ôm chặt sinh vật nhỏ vào lòng và nhét nó vào trong áo:

"Đừng ra ngoài."

Sinh vật nhỏ chỉ mới ra đời vài ngày, rõ ràng rất sợ hãi trước cảnh tượng này, nó lập tức rúc vào lòng cậu.

Sầm Vũ hiểu rõ rằng Thu Văn muốn hại mình, còn La Bồng lại không lắng nghe, nên cậu quay sang vị thanh niên áo trắng, lễ phép nói:

"Ta chỉ là một phàm nhân, chẳng có chút pháp lực nào. Phiền ngươi nói với vị tướng quân kia, đừng làm lớn chuyện thế này, ta tự mình…"

Đột nhiên, cậu cảm thấy eo mình bị siết chặt. Phản xạ đầu tiên là nghĩ rằng sinh vật nhỏ trong áo lại quấn lấy eo mình. Nhưng không đúng... phía sau cậu...

Không phải sinh vật nhỏ đó.

Có người đang ôm lấy eo cậu!

Sầm Vũ vừa định quay đầu lại, thì cuồng phong trong rừng trở nên dữ dội hơn, cây cối bật rễ, cuốn xoay trong gió lốc. Gió sắc như dao.

Chuyện gì thế này?

Thu Văn, Sóc Duyệt và La Bồng Thiên Vương bị cuốn vào tâm bão. Dù là tiên nhân, họ cũng khó lòng đứng vững.

La Bồng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, dù bị gió cắt không thể mở mắt, vẫn nhìn về chỗ Sầm Vũ vừa đứng, muốn nhốt cậu vào Tháp Trấn Yêu.

Nhưng còn ai ở đó nữa?

Thu Văn giơ tay che mắt, gào lớn: "Người đâu!?"

Chỉ có Sóc Duyệt là thực tế nhất: "Hai vị, tôi đi trước giữ mạng đây."

Nói xong, hắn bay đi.

Ngay lúc đó, bầu trời xanh xám nhuốm hơi thở rồng suốt nhiều ngày đột ngột trở nên sáng rỡ.

Phạn âm vang vọng, tiếng chuông trầm hùng.

Điềm lành và mây ngũ sắc giao hòa, phản chiếu rực rỡ.

Từ sâu trong mây, bóng dáng một con rồng khổng lồ thoáng hiện.

Đội quân tiên nhân chờ bên ngoài rừng đồng loạt quỳ xuống.

Con rồng khổng lồ không hiện thân, chỉ từ trong mây lao thẳng lên tầng trời thứ chín, nhưng trước khi đi, vẫn từ trên cao lạnh lùng liếc xuống đám người đang quỳ bằng đôi mắt vàng sắc bén.

Ở cuối hàng quỳ, Sóc Duyệt với đầu tóc lởm chởm dính đầy cỏ tranh, vội vàng quỳ xuống.

May quá, kịp rồi.

Trong tầng mây, một con rồng khổng lồ xanh thẫm bay lên.

Sầm Vũ ôm sinh vật nhỏ đang ngủ say, nằm trong lớp lông trắng mềm mại trên lưng rồng.

Lần này cậu không bị chóng mặt, chủ yếu là vì không phải ngồi tàu lượn siêu tốc như lần trước, mà là ghế hạng nhất ngoài trời.

Vừa rộng vừa êm.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy mọi chuyện thật khó tin.

Cúi đầu nhìn lớp vảy xanh bên dưới, rồi nhìn sinh vật nhỏ có đuôi lông trong lòng, cậu nghĩ thầm:

Thật sự là… rồng?

Bây giờ họ đang đi đâu?

Sầm Vũ ngẩng đầu, nhìn lên tầng mây sâu thẳm và ánh sáng rực rỡ phía trên.

Lên trời sao?

Lúc này, cậu chợt nhớ đến cái tên của Long Thần mà cậu từng đọc trong sách:

"Sinh ra tại Thương Sơn, tên gọi Thương Trầm."