Hắn đi vào khu rừng gần đó, nhìn thấy Sầm Vũ đang ngồi xổm trong bụi hoa để thu thập sương sớm—trên mỗi chiếc lá chưa chắc đã có được một giọt sương, nhưng người thu thập lại vô cùng kiên nhẫn.
Long Thần vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, chỉ khi nhìn thấy đầu mũi giày lấm lem bùn đất của Sầm Vũ, hắn giơ tay, gió thổi qua những chiếc lá, sương sớm tụ lại thành từng giọt, lơ lửng giữa không trung.
Sầm Vũ sững người, ngó xung quanh, chẳng thấy ai, cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ lạ.
Mà vốn dĩ cậu đang cần sương, nếu có thứ gì đó đang giúp mình, cậu liền nhận ân tình này, đứng dậy bước tới, dùng miệng bình chạm vào những giọt sương để hứng lấy nước.
Không lâu sau, cậu đã có một bình đầy.
Sầm Vũ hướng về không gian trống rỗng xung quanh nói một tiếng cảm ơn, rồi quay người trở về.
Long Thần lặng lẽ đi theo sau cậu.
Thực ra, Long Thần cũng có nhiều thắc mắc về phàm nhân này.
Ban đầu là chuyện long tức không làm tổn thương được cậu, rồi quả trứng rồng lại vô cớ thân cận với cậu. Sau đó, hắn phát hiện, trong linh hồn của người này có tồn tại long hồn.
Long Thần đã kiểm tra, phát hiện những long hồn đó tuy đã hư hao đến mức gần như yếu ớt, nhưng lại đạt tới một trạng thái cực kỳ viên mãn.
Cái gọi là viên mãn, chính là cảnh giới.
—Cảnh giới mà Phật gia gọi là “khám phá thấu triệt.”
Bởi vì thấu triệt, nên đạt đến viên mãn.
Trước đây, Long Thần là con rồng duy nhất trên trời dưới đất, nhưng long hồn của hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới viên mãn. Vậy mà một phàm nhân như thế này, lại sở hữu long hồn, hơn nữa còn đạt cảnh giới viên mãn?
Tuy nhiên, một khi đã có long hồn, thì chính là người của hắn.
Có lẽ cũng vì cậu mang long hồn đạt cảnh giới viên mãn, nên mới có thể ấp nở được quả trứng rồng.
Long Thần nhìn bóng dáng Sầm Vũ đang bước đi phía trước.
Người này, rất quan trọng.
Nhưng một người quan trọng như vậy, lại chỉ là một phàm nhân.
Phàm nhân yếu đuối như thế, giống như chín vạn chín quả trứng rồng năm xưa, mang trong mình báu vật nhưng tay không tất sắt.
Long Thần hoàn toàn có thể đưa cậu về Long Quật, nhưng dạo gần đây, nhìn cậu chơi đùa với quả trứng rồng, hắn lại thấy điều đó thú vị, nên cảm thấy hiện tại như vậy cũng tốt.
Nghĩ vậy, Long Thần giơ tay, đưa một chiếc vảy rồng mang theo chân long chi khí vào cơ thể của Sầm Vũ.
Phía trước, Sầm Vũ không hề hay biết, bất chợt dừng bước, quay đầu nhìn ra sau.
Long Thần cũng dừng lại.
Sầm Vũ quét mắt nhìn phía sau, chẳng thấy gì, rồi quay người tiếp tục đi.
Cậu cứ cảm giác sau lưng mình có gì đó.
Sầm Vũ không ngoái lại nữa, vừa đi vừa nghĩ: Có lẽ thực sự có ai đó.
Nếu không thì làm sao sương sớm lại tụ thành giọt chờ cậu hứng?
Nếu quả thật có ai đó, mà là người giúp cậu thu thập sương, thì cứ đi theo vậy.
Bất giác, Sầm Vũ có một linh cảm rằng vị đó chẳng hề có ý đe dọa gì với mình.
Khi mang sương trở về, tiểu tử nhỏ lật bụng uống ừng ực từng thìa, cuối cùng bụng tròn vo, ngáp một cái, mắt lim dim vài lần, lại buồn ngủ.
Sầm Vũ cũng quay lại giường, vừa nằm xuống, tiểu tử nhỏ đã chui vào trong áo cậu, nằm gọn trong hõm vai.
Sầm Vũ kéo cổ áo, để lộ một phần vai, tránh làm nó bí bức.
Một người một rồng non, ngủ ngon lành.
Long Thần lặng lẽ canh giữ dưới gốc cây.
——
Trong rừng, La Bồng Thiên Vương mặt mày bực bội, Thu Văn thì rối như tơ vò. Đi phía trước, Sóc Duyệt vẫn đầy tinh thần, hớn hở nói: “Lối này.”
Lạc đường ấy mà, đi lạc mãi rồi cũng thành quen thôi.