Linh khí trời đất...
Sầm Vũ lật tiếp, thấy được một thứ có thể tập hợp linh khí trời đất, lại dễ tiêu hóa cho ấu thú.
Sương sớm.
Sương đọng trên lá cây, cánh hoa, thậm chí trên lá ở vách đá cheo leo đều dùng được.
Nhưng bắt buộc phải là sương hình thành vào giờ Sửu.
Sầm Vũ tính toán, giờ Sửu chính là từ một đến ba giờ sáng.
Cậu quyết định không ngủ, chờ đến giờ Sửu, rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay đón lấy tiểu tử nhỏ từ hõm vai xuống lòng bàn tay, đặt nó vào giữa giường.
Tiểu tử nhỏ cuộn tròn ngủ say, trên giường lại còn vương mùi của Sầm Vũ, nên rất an tâm, nó không thức giấc.
Sầm Vũ vốn định ra ngoài ngay, nghĩ một chút, liền lục trong túi càn khôn, lấy ra một xấp bùa, dán quanh giường và sau cửa, xong xuôi mới khép cửa rời đi.
Cậu cầm theo đèn l*иg, bước ra khỏi sân, men theo bờ sông mà đi.
Dưới gốc cây, Long Thần lặng lẽ quan sát.
Hắn để phàm nhân này ở đây chính là vì quả trứng rồng.
Thực ra, khi tiểu long vừa mới nở, hắn đã có thể mang nó đi.
Nhưng suốt thời gian qua, Long Thần ẩn thân dưới gốc cây, đã quen chứng kiến quả trứng rồng thân cận với phàm nhân thế nào, và phàm nhân đối xử với quả trứng rồng ra sao. Xem mãi, hắn như đã quen với điều đó.
Nhưng nên nhớ rằng, Long Thần vốn không có khái niệm “quen thuộc” hay “không quen”. Có việc thì làm, không có việc thì ngủ đông, đó mới là phong cách chính thống của hắn.
Giờ thế này, hắn trông không giống như trước kia.
Tuy vậy, Long Thần chẳng cảm thấy điều này có gì không ổn. Hắn không thấy không ổn, nên cứ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy.
Lúc này, khi Sầm Vũ ra ngoài tìm sương, Long Thần bước qua con sông nhỏ, tiến vào sân, đẩy cánh cửa gỗ được dán đầy bùa phía sau.
Hắn bước vào phòng, liếc qua những lá bùa sau cửa, rồi hướng ánh mắt đến giường—tiểu long non hồng hào, bé xíu, cuộn tròn giữa giường, ngủ khì khì. Xung quanh giường cũng dán đầy bùa.
Trong giấc ngủ, tiểu long dường như muốn tìm thứ gì đó để dựa vào. Một lát sau, nó lăn qua một bên, không chạm được, lại lăn tiếp, vẫn không chạm được, rồi tiếp tục lăn nữa, bịch, rơi xuống đất.
Long Thần cứ thế nhìn.
Tiểu long cuối cùng cũng tỉnh. Vừa tỉnh, nó lập tức cảm nhận được sự hiện diện của một con rồng khác, liền xù vảy, bốn chân cào cào trên đất, vội vã bay trở lại giường, trốn sau gối.
Long Thần vẫn đứng nhìn.
Một lúc sau, tiểu tử nhỏ từ sau gối thò ra hai mắt đen láy, chớp chớp, vừa sợ hãi vừa tủi thân.
Long Thần không biểu lộ cảm xúc gì.
Thực ra, hai con rồng đã nhanh chóng giao tiếp với nhau qua linh hồn rồng.
Tiểu long: "Đừng lại gần! Hức hức."
Long Thần: "Ngươi tên là Dung Nguyên."
Tiểu long: "Ừm... Hức hức."
Long Thần: "Không được hức."
Tiểu long: "..."
Giây tiếp theo, thân ảnh Long Thần biến mất.