Khi La Bồng Thiên Vương dẫn theo đội tinh binh và các tiên quan đến ngọn núi hoang nơi long tức tràn ngập, vừa khéo đυ.ng mặt một vị thiên vương khác được Thiên Quân phái đến để nghênh đón Long Thần trở về.
Vị thiên vương kia thấy La Bồng dẫn binh tới, liền quát lớn:
“La Bồng, ngươi định tạo phản à?”
La Bồng trừng mắt nhìn Sóc Duyệt vừa chạy tới, Sóc Duyệt cười gượng:
“Ta đang định nói với ngài đây.”
Thu Văn thì lúng túng nhìn khu rừng hoang dưới lớp long tức bao phủ, nhíu mày hỏi Sóc Duyệt:
“Ngươi chắc chắn là chỗ này?”
Trong lòng Sóc Duyệt nghĩ: Ngươi có thể nghi ngờ nhan sắc của ta, nhưng không thể nghi ngờ năng lực chuyên môn của ta. Đó là sự sỉ nhục nghề nghiệp đấy!
Sóc Duyệt gật đầu: “Chính là nơi này.”
Một tiên quan đi cùng lẩm bẩm:
“Phàm nhân đó chẳng phải đã chết rồi sao?”
Dưới long tức, phàm nhân nào có thể sống sót chứ?
Thu Văn khẽ mím môi: Nếu quả thực chết rồi, vậy thì cũng tốt, không còn ai để đối chứng.
Đột nhiên, Sóc Duyệt đứng trong gió, khẽ vuốt tay áo và nói:
“Chư vị không thấy việc này có gì kỳ lạ sao?”
Sóc Duyệt liếc nhìn Thu Văn, nhẹ nhàng nói:
“Đừng nói là Long Quật, cả Thương Sơn đều có thiên binh canh gác, bình thường đến cả một con muỗi cũng không bay vào nổi. Vậy mà lần này lại để một phàm nhân mang trứng rồng đi bằng hai chân?”
Thu Văn âm thầm nghiến răng, không để lộ sắc mặt, một tiên quan khác vội vàng giải thích:
“Sóc Duyệt quân chưa biết sao? Kẻ trộm trứng rồng kia thực ra là bạn đồng môn cũ của Thu Văn tiên quan khi còn ở Tiên Phủ.”
Sóc Duyệt phát ra một tiếng “Ồ” kéo dài đầy ý vị.
Tiếng “Ồ” ấy khiến Thu Văn hơi run, nhưng vị tiên quan kia lại như được khích lệ, thao thao bất tuyệt:
“Người ta nói đồng môn tình, đúng là có lý. Kẻ đó mất nội đan, đừng nói phi thăng, ngay cả tu luyện cũng không nổi. Thu Văn quân chắc hẳn vì tình nghĩa đồng môn mà cảm thấy thương xót, mới nói với hắn về trứng rồng.”
Vị tiên quan kia tiếp tục như thể đã chứng kiến tận mắt:
“Còn chuyện làm sao trộm được, tự nhiên là chọn thời điểm, cùng Thu Văn quân uống rượu trò chuyện. Uống đến mức Thu Văn quân say mềm, mới có cơ hội lấy trộm trứng.”
Sóc Duyệt liếc nhìn Thu Văn lần nữa, lại phát ra một tiếng “Ồ” đầy hàm ý.
Thu Văn bị hai tiếng “Ồ” của hắn làm cho toát mồ hôi.
Sóc Duyệt mỉm cười, vỗ nhẹ vai Thu Văn:
“Hóa ra mắt ta vụng, không nhìn ra được tình nghĩa ‘đồng môn’ của Thu Văn quân.”
Thu Văn không nói gì thêm, chỉ cảm thấy Sóc Duyệt đúng là một người thông minh đến đáng sợ.
Hắn nhún vai, hất tay Sóc Duyệt ra, điềm tĩnh nói:
“Trước mắt vẫn là nghĩ cách tìm lại trứng rồng trước khi Long Thần trở về.”
Sóc Duyệt thầm cười: Ồ, giờ thì không tìm người nữa? Là vì chắc chắn phàm nhân đó không thể sống sót dưới long tức, hay vì mong hắn đã chết từ lâu?
Sóc Duyệt chậm rãi lấy ra từ trong ngực một chiếc khăn gói kỹ thứ gì đó, từ tốn nói:
“Trước khi đi, ta đã bẩm báo với Thiên Quân về nơi ở của phàm nhân kia. Thiên Quân đã phái người đến Bất Cự Sơn, mượn vài mảnh long lân từ Bạch Hổ Thần.”
Có long lân bên mình, sẽ không lo long tức làm tổn thương thân thể hay thiêu đốt linh hồn.
Nhưng tổng cộng chỉ có ba mảnh long lân.
Sóc Duyệt giữ một mảnh cho mình, mảnh thứ hai đưa cho La Bồng Thiên Vương, mảnh cuối cùng đưa cho Thu Văn.
Ba vị tiên nhân xuyên qua mây, tiến vào khu rừng rậm nơi long tức tràn ngập. Khi vừa vào, họ nhận ra nơi đây không chỉ có long tức, mà còn có kết giới.
Kết giới này là ai lập, nghĩ thôi cũng biết. Họ có thể vào mà không gặp trở ngại, hoàn toàn là nhờ mang theo long lân.