Trời đất mênh mông, chỉ có mình Sầm Vũ và quả trứng, Sầm Vũ thường tự tìm niềm vui trong sự đơn điệu nhàm chán.
Cậu lấy bút mực từ túi càn khôn ra vẽ đủ loại động vật nhỏ có vảy:
Nào là tê tê, cá sấu, rắn, cá.
Vẽ xong, cậu đưa cho quả trứng “xem”, hỏi nó thân thể thực sự là loài nào.
Quả trứng lăn lên tranh, để lại vệt mực bôi nhòe khắp nơi. Sầm Vũ nhìn vậy thì hiểu ra: Chẳng phải loài nào cả.
“Vậy là gì?”
Sầm Vũ chợt nghĩ ra một ý: “Là rồng à?”
Quả trứng đột nhiên ngừng lăn.
Sầm Vũ dùng tay gõ nhẹ vào nó: “Tỉnh đi, đừng mơ nữa.”
Quả trứng run run một hồi, hắt mực tung tóe lên người Sầm Vũ.
Sầm Vũ bật cười, giơ tay cản lại: “Lại nghịch ngợm rồi.”
Nhưng hôm đó, quả trứng vốn nghịch ngợm, hiếu động bỗng yên lặng lạ thường, không bay không lượn, đến cả giường cũng chẳng buồn leo lên, chỉ lăn chầm chậm hai vòng bên gối.
Sầm Vũ đưa tay chạm vào, phát hiện quả trứng không còn ấm, lạnh ngắt đến kỳ lạ.
Sầm Vũ bọc quả trứng trong chăn, nhưng nó vẫn bất động.
Cậu bắt đầu lo lắng, nghi ngờ rằng có phải hôm trước quả trứng lăn lộn trong bùn nước quá lâu nên bị cảm lạnh—mặc dù cậu cũng không chắc liệu một quả trứng có thể mắc bệnh hay không.
Cả buổi sáng, quả trứng cuộn tròn trong chăn, không hề nhúc nhích. Vốn dĩ mỗi ngày Sầm Vũ đều ra gốc cây bên dòng sông ngủ trưa, nhưng hôm nay cậu chẳng có tâm trạng, ăn trưa xong liền nằm lại giường, nửa đắp chăn, ôm quả trứng trong lòng.
Bên dòng sông, dưới tán cây, Long Thần cảm nhận được trứng rồng sắp nở, bèn đưa tay về phía căn nhà gỗ nhỏ, lập tức bao phủ mấy lớp kết giới bảo vệ.
Thiên giới, sự việc trứng rồng bị đánh cắp đã đủ nghiêm trọng, lại đúng lúc Long Thần sắp thức tỉnh, khiến Thiên Quân nổi giận lôi đình.
Khi nghe tin trứng rồng bị lấy cắp chỉ vì một phàm nhân muốn dùng làm nội đan tu luyện, cơn thịnh nộ của Thiên Quân càng dâng lên ngút trời.
Thiên Quân lập tức phái La Bồng Thiên Vương đến Thương Sơn Long Quật, đồng thời điều thêm vài vị tiên quan văn chức đi cùng Thu Văn.
Tại Long Quật, các tiên nhân hoa mắt chóng mặt khi đếm lại số lượng. Chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín quả trứng rồng, quả nhiên mất một quả.
La Bồng dẫn theo mấy chục tinh binh, cùng Thu Văn và các tiên quan khác đứng trước Long Quật bàn bạc. Cuối cùng, họ đồng ý rằng: Kẻ nào lấy trứng, có phải phàm nhân hay không, lý do là gì… đều không quan trọng lúc này. Long Thần sắp trở về, điều quan trọng nhất là phải tìm lại quả trứng.
Các tiên nhân quay sang một vị tiên quan:
“Sóc Duyệt tiên quân, ngài quản lý nhân tịch, phiền ngài tra xem phàm nhân kia đang ở đâu.”
Vị tiên quan tên Sóc Duyệt gật đầu, bấm ngón tay tính toán, xác định được nơi Sầm Vũ rời khỏi Côn Hư Tiên Phủ.
Sóc Duyệt: “Là một ngọn núi.”
La Bồng Thiên Vương: “Lập tức đi.”
Sóc Duyệt vừa định nói gì đó thì Thu Văn nhanh chóng lên tiếng trước:
“Nếu tìm được người mà hắn không chịu giao lại trứng rồng thì sao?”
La Bồng nghiêm nghị đáp: “Cho dù là phàm nhân, cũng không cần khách khí!”
Sóc Duyệt muốn nói lại thôi.
La Bồng Thiên Vương đã xoay người khởi hành, Thu Văn và các tiên quan khác cũng không ngoảnh lại mà bước theo sau.
Sóc Duyệt đưa tay ra: “Ê…”
Các người không nghe ta nói hết à!
Phàm nhân kia đến nơi cuối cùng, đúng là một ngọn núi hoang. Nhưng hiện giờ ngọn núi đó thanh vân bao phủ, long tức tràn ngập, rõ ràng là nơi Long Thần đang thức tỉnh mà!
Vừa đuổi theo, Sóc Duyệt vừa nghĩ: Thu Văn tiên quan, ngài chắc chắn là phàm nhân đó lấy trứng rồng chứ?
Ngay cả những thần tiên làm việc trên thiên giới như chúng ta, hôm nay mới lần đầu tiên biết trứng rồng trông ra sao, huống chi là một phàm nhân?
Ây da! Các người đừng nóng đầu mà hành động thiếu suy nghĩ chứ, chuyện này ngẫm lại thôi cũng thấy đầy lỗ hổng rồi.