Năm đó, lão tông chủ từng thu nhận cậu đã tọa hóa mà qua đời, toàn bộ tiên phủ đối với cậu chỉ xem như một kẻ có cũng được, không có cũng chẳng sao?
Được thôi.
Người hiện đại đời trước như cậu giỏi nhất chẳng phải là sống một mình sao.
Sầm Vũ, một người xuất thân từ cô nhi viện, đồng thời từng làm chủ một quán mèo, lại càng là "vua" của cuộc sống ẩn dật.
Chẳng những không ai quan tâm đến cậu mà cậu không thấy khó chịu, ngược lại còn ước gì có thể ở yên trong căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi này, sống một cuộc đời thoải mái: ngồi bên cửa sổ, sưởi ấm bằng than, ngắm mặt trời mọc, mặt trăng lặn, tự tại như tiên hạc nơi rừng núi.
Còn gã thiếu gia từng ý định "cưỡng đoạt" thân xác chủ cũ thì sao?
Ngày thứ hai sau khi Sầm Vũ xuyên tới đây, cậu đã nghe nói rằng gia tộc của gã thiếu gia kia dường như gặp phải đại họa hay vận xui gì đó, khiến toàn gia phải dốc sức đi giải quyết.
Nếu giải quyết được thì chỉ là một phen hú vía.
Còn nếu không giải quyết được, như lời mấy tiểu đồng trong phòng củi bàn tán, e là ngay cả tộc chủ của họ cũng phải dẫn đầu cắt cổ tự sát.
Vị tộc chủ kia, chính là cha của gã thiếu gia đó.
Vậy nên, Sầm Vũ thật lòng hy vọng: nếu không thể giải quyết thì thà không giải quyết còn hơn.
Cắt cổ tự sát, cha đã làm trước thì con trai tất nhiên phải theo sau.
Hôm ấy, núi lại có tuyết rơi.
Sầm Vũ nằm dài trên chiếc giường hẹp trong căn nhà gỗ nhỏ, đọc cuốn sách nhàn tản mà vài ngày trước mình lượm được từ một chợ quê.
Cuốn sách có tựa là "Trời Hợp Đất Lâu" (Thiên Tề Địa Thọ), kể từ khi trời đất khai sinh.
Nói rằng thế gian này, là do Phụ Thần khai thiên lập địa, Mẫu Thần sinh ra muôn loài, tạo nên con người, thần, tiên, ma, yêu, quỷ... tất cả đều được Mẫu Thần nặn từ đất sét.
Chỉ có bốn thần thú thời kỳ đại loạn là Long, Hổ, Phượng, Huyền Vũ được Phụ Thần tạo ra.
Huyền Vũ, từ thời vá trời đã hiến thân, không có hậu duệ cũng chẳng có tộc quần.
Phượng Hoàng chết trận, Bạch Hổ phi thăng, Long thì ngủ yên trên núi Thương.
Phượng và Hổ, vì có công bình định loạn thế, cuối cùng được Phụ Thần ban thưởng: tạo nên Suối Sinh Khí, lập nên tộc quần.
Lẽ ra Long cũng phải có Suối Sinh Khí của riêng mình, nhận được phần thưởng như Phượng và Hổ, nhưng sau khi bình định loạn thế, Long quay về núi ngủ bù, giấc ngủ kéo dài hàng vạn năm.
Khi tỉnh dậy, Phụ Thần đã không còn, chỉ để lại một động đầy trứng rồng cho Long.
Vốn dĩ với ngần ấy trứng rồng, nếu nở được, sẽ có thể lập nên tộc Long.
Thế nhưng…
Sầm Vũ đọc đến đây, suýt nữa bật cười — thế nhưng, cho đến nay, chẳng quả trứng rồng nào nở cả.
Một con rồng cô độc, tồn tại duy nhất giữa đất trời.
Sầm Vũ vừa cười vừa nghĩ trong lòng: Lần đầu tiên thấy có kẻ sống cô độc đến mức này.