Ta Dựa Vào Ấp Trứng Để Phi Thăng Làm Đế Hậu

Chương 1.1

Sầm Vũ đã xuyên không.

Từ xã hội hiện đại đến một thế giới huyền huyễn.

Từ một ông chủ tiệm mèo trở thành một tu chân giả trùng tên trùng họ với mình.

Thật sự là thảm!

Đầu tiên, lúc mới xuyên đến, cậu thấy mình đang ngâm mình trong một cái hồ nước. Giữa tiết trời mùa đông lạnh buốt, nước hồ như dao cắt, suýt chút nữa cậu đã bị rét đến hít vào một ngụm nước rồi chết luôn.

Tiếp theo, thân phận hiện tại của cậu cũng chẳng khá khẩm gì—

Một “kẻ đội sổ” đã ở trong một tiên phủ danh tiếng cả ngàn năm mà vẫn chưa đắc đạo phi thăng.

Những đồng môn cùng khóa năm xưa, khóa sau, khóa sau nữa, ai có tài năng thì đều đã phi thăng, ai không có thì đi tìm con đường khác, hoặc sống lâu thì viên tịch. Chỉ có cậu, hay chính xác là nguyên chủ, giống như cây kim trấn hải, ngàn năm như một, vẫn cắm rễ ở tiên phủ này.

Cuối cùng, không thể không nhắc đến câu chuyện bi thảm về cuộc đời của nguyên chủ mà Sầm Vũ nghe được từ người khác—

Nguyên chủ sinh ra trong một nhánh nhỏ của một môn phái tu tiên. Đường đường là một thiếu gia chính tông, nhưng ngay trong năm đầu tiên sau khi sinh, môn phái đã bị diệt môn.

Khó khăn lắm mới sống sót, vất vả lắm mới lớn lên được bảy, tám tuổi, rồi được nhận vào Côn Hư Tiên Phủ để tu luyện. Nhưng chỉ vài năm sau khi ổn định, lại bị cướp mất nội đan.

Kẻ cướp nội đan, chính là vị sư phụ mà nguyên chủ từng quỳ ba lần dập đầu chín cái để nhận làm thầy.

Lý do vị sư phụ đó làm vậy, đến nay không ai biết rõ, chỉ biết sau khi cướp nội đan, sư phụ đã bỏ trốn khỏi tiên phủ, từ đó bặt vô âm tín.

Chưởng môn của tiên phủ năm đó vì thương xót nên đã giữ nguyên chủ lại.

Đáng tiếc, mất đi nội đan, nguyên chủ không còn gốc tu luyện nữa, từ đó chỉ có thể làm một kẻ rảnh rỗi trong tiên phủ.

Nếu là người khác, biết mình đã không còn hy vọng tu luyện, có lẽ sẽ buồn bã một thời gian, điều chỉnh tâm lý, dù không cam lòng cũng nên rời khỏi tiên phủ, tìm một hướng đi khác.

Nhưng nguyên chủ không biết vì lý do gì, lại cố chấp bám trụ ở đây.

Cứ thế, bám trụ cả ngàn năm.

Ngàn năm trôi qua, cảnh còn người mất, chưởng môn của tiên phủ cũng đã thay đổi, nhưng nguyên chủ vẫn còn ở lại.

Không chỉ ở lại, nguyên chủ còn nhờ chút căn cơ trước khi bị cướp nội đan, giữ được dung nhan trẻ mãi không già.

Dung nhan đó có lẽ cũng xuất sắc, khiến một thiếu gia của một môn phái nào đó trong tiên phủ thế hệ này động lòng.

Không chỉ động lòng, mà còn hành động.

Hành động này có thể tạm gọi là “cướp dân nam giữa ban ngày" vừa ngang ngược vừa hống hách, lại rất kín đáo. Khổ nỗi nguyên chủ vô thế, vô lực, tức giận đến nghĩ quẩn, không làm thì thôi, đã làm thì nhảy hồ luôn.

Cái nhảy đó, lại nhảy tới Sầm Vũ.

Sầm Vũ: Tôi chửi, tôi thề!

Chửi xong, thề xong, sống thì vẫn phải sống, đời thì vẫn phải tiếp tục.

Dù chỗ ở hiện giờ chỉ là một căn nhà gỗ nhỏ tồi tàn, hẻo lánh ở sau núi tiên phủ, dù thân phận và cuộc đời thê thảm như thế này, dù hiện tại cậu chẳng là gì cả.

Sống, sống cho tốt, từ trước đến giờ vẫn luôn là bản năng của con người, cũng là kỹ năng mà Sầm Vũ, một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong viện, đã học được từ nhỏ.

Thế nên Sầm Vũ không chỉ nhanh chóng chấp nhận thế giới mới, thân phận mới, mà còn nhanh chóng thích nghi và điều chỉnh cuộc sống của mình ở hậu sơn tiên phủ—

Căn nhà gỗ tồi tàn, cần sửa thì sửa, cần vá thì vá.

Mùa đông rồi, trời lạnh thế này, củi đốt lửa, than sưởi ấm, cần mua thì mua, cần dự trữ thì dự trữ.

Năm tháng không già, dung nhan bất lão là thật, nhưng mất đi nội đan, cậu đã chẳng còn là tu chân giả nữa. Vì vậy, chuyện cơm áo gạo tiền tất cả đều phải lo toan.