Ông Hướng lập tức không ngồi yên nổi, phừng phừng đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
Tiếng gào giận dữ của ông vang khắp nhà, đến nỗi có tiếng vọng, đủ thấy ông tức đến mức nào.
Bà Vương cũng ngồi xuống bên cạnh Hướng Phượng Anh, nắm lấy tay cô nói:
"Đúng đấy! Nhà họ Hướng mình không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện. Nó dám phụ lòng con, nhà mình dám đánh nó khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Mẹ nhất định phải đến gặp mẹ chồng con, hỏi xem bà ta ngày xưa đã hứa gì với mẹ mà giờ lại dung túng cho con trai bà ta cặp bồ, còn giấu mẹ nữa. Mẹ nhất định phải xé cái bản mặt già của bà ta ra, ném xuống đất giẫm cho hả giận!"
"Con nhìn con kìa, ra ngoài thì trông có vẻ lanh lợi ghê gớm, ai ngờ ở nhà lại nhút nhát như thế! Lại còn để thằng họ Lưu bắt nạt! Còn giấu không cho nhà biết, đúng là đồ nhát gan vô dụng!"
Bà Vương tức giận duỗi ngón trỏ chọc trán Hướng Phượng Anh mấy cái, giọng đầy thất vọng.
"Ở nhà thằng Lưu sống không thoải mái thì dứt khoát dọn về đây cho mẹ!"
"Nhà mình không có cái kiểu "gả đi như bát nước hắt đi" đó đâu! Trước khi con gả đi thế nào, giờ về vẫn y như vậy! Mẹ với ba con có hai căn nhà, dọn một căn cho con ở cũng được, nhà mình hai đứa con, mỗi đứa một căn, chẳng thiên vị ai cả. Nhà mẹ đẻ mãi mãi là nhà của con, con phải ngẩng cao đầu lên cho mẹ!"
"Con gái nhà họ Hướng chúng ta đều được nuông chiều lớn lên, không cho phép bị người ngoài bắt nạt. Ai dám bắt nạt con gái mẹ, phải hỏi xem cái nắp quan tài của mẹ có chịu không đã!" Bà Vương nói một cách dõng dạc.
Khoé mắt Hướng Phượng Anh lập tức đỏ hoe, cô vùi đầu vào lòng bà Vương, vai run nhẹ.
Bà Vương đưa bàn tay chai sần ra vỗ nhẹ lưng con gái.
"Mẹ nói đúng đấy. Phượng Anh à, cô cứ dọn về ở đi. Ở nhà mình tuyệt đối không để cô chịu uất ức đâu. Đến lúc đó, chị với anh cô cùng đến nhà thằng Lưu đòi lại công bằng cho cô!" Trình Tố Cẩm cũng nói.
Nhà họ Hướng gia phong đoan chính, mẹ chồng và em chồng đều đối xử với cô rất tốt.
Cô gả vào nhà họ Hướng bao nhiêu năm nay, em chồng Hướng Phượng Anh luôn thật lòng với cô.
Đối với con gái cô – Hướng Tình – cũng hết sức yêu thương.
Vì vậy cô cũng thật tâm đối đãi lại em chồng.
Đó là "lấy chân tình đổi chân tình".
Bao nhiêu năm nay, cô đã coi em chồng như em ruột.
Lúc này, cô chỉ hận không thể lập tức đến nhà họ Lưu để đòi lại công bằng cho em gái mình.
"Đúng vậy đó, cô mà sớm dọn về thì tốt rồi, ngày nào cháu cũng được gặp cô. Giờ thì cháu sắp phải đi tỉnh khác học đại học rồi..." Hướng Tình cũng phụ họa theo, đến quên cả chuyện zombie, quên luôn việc đại học của mình đã tiêu tan.
Hướng Phượng Anh ngẩng đầu ra khỏi lòng mẹ, đưa tay lau nước mắt, ngượng ngùng nói: "Ai da, để mọi người chê cười rồi."
Bà Vương vỗ lưng con gái, không nói gì thêm, sợ nói nữa lại khiến cô khóc.
Câu chuyện bị chen ngang như thế khiến mọi người tạm thời quên đi chuyện zombie.
Đợi đến khi tâm trạng của Hướng Phượng Anh bình ổn lại, máy tính của Hướng Tình vang lên tiếng thông báo tin nhắn mới.