Cả Nhà Đều Xuyên Không, Trừ Tôi

Chương 7

Trình Hạo Nam là con trai của anh cả Trình Tố Cẩm.

Cũng chính là con trai của cậu Hướng Tình, anh họ cả của cô.

Vừa mới tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, còn chưa kết hôn.

Thấy Trình Tố Cẩm cúp máy, Hướng Tình lập tức hỏi: "Mẹ, ông bà ngoại bên đó sao rồi?"

"Cũng tạm ổn, cả nhà đều ở nhà, chắc tạm thời không sao." Trình Tố Cẩm đáp.

Hai mẹ con mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Lưu Tử Hàn chủ động giảng giải cho ông bà nhà họ Hướng về zombie là gì.

"Resident Evil? Là cái gì, do mấy thằng nhà khoa học chế ra á? Cái lũ nhà khoa học khốn kiếp đó, hại người ta còn gì!" Ông Hướng tức giận nói.

"Không phải đâu, ông ơi, cái đó chỉ là trong phim thôi. Thực tế thì chưa rõ zombie xuất hiện do nguyên nhân gì, cũng chưa chắc là do nhà khoa học. Với lại zombie hiện giờ có giống như trong phim hay không cũng chưa biết. Tóm lại nó là một loại tương tự vậy, ông coi như nó là xác sống cũng được." Lưu Tử Hàn vội giải thích thêm.

"Ồ." Ông Hướng gật gù.

"Nếu chuyện này là thật thì phải làm sao giờ? Sau này còn sống kiểu gì nữa?" Bà Vương vốn mạnh mẽ lúc này cũng bắt đầu hoảng hốt.

Lúc này, Trình Tố Cẩm phát hiện sắc mặt em chồng không được tốt.

"Có chuyện gì thế, Phượng Anh?" Trình Tố Cẩm lo lắng hỏi.

Trên mặt Hướng Phượng Anh hiện lên vẻ gượng cười: "Không có gì đâu."

Thấy cô không muốn nói, Trình Tố Cẩm cũng không tiện hỏi tiếp.

Nhưng Lưu Tử Hàn thì không chịu được nữa, cậu có phần tức giận nói:

"Mẹ, mẹ đừng giấu nữa, tận thế rồi! Mẹ còn giấu cái gì chứ? Con biết chuyện này lâu rồi! Mẹ cứ yên tâm ly hôn với ba đi, đừng lo cho con. Con không muốn mẹ vì con mà phải chịu uất ức ở cái nhà này, ly hôn thì ly hôn, con có mất miếng thịt nào đâu!"

Lượng thông tin trong câu nói này quá lớn, cả nhà họ Hướng đều sững sờ.

Mọi người đồng loạt nhìn sang Hướng Phượng Anh.

Hướng Phượng Anh từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, chưa từng than thở với gia đình.

Không ai ngờ, chuyện lớn như ly hôn mà cô cũng giấu kín như bưng.

Nghe con trai nói vậy, trên mặt Hướng Phượng Anh lộ ra vẻ xấu hổ.

Cô biết không thể giấu nữa, dứt khoát nói thật.

"Thật ra lão Lưu đã có người khác từ hai năm trước rồi. Hắn thường lấy lý do công việc để không về nhà. Tụi tôi cãi nhau cũng cãi rồi, chửi nhau cũng chửi rồi, xem ra hắn quyết tâm không muốn sống với tôi nữa."

"Tôi cũng chẳng lưu luyến gì, chỉ là sợ ảnh hưởng đến việc học của con trai nên mới định đợi con thi đỗ đại học rồi mới nói chuyện ly hôn với lão Lưu. Ai ngờ cuối cùng vẫn không giấu được con." Trên mặt Hướng Phượng Anh thoáng hiện nụ cười khổ.

Cô đưa tay xoa đầu đứa con trai mập mạp, lông tóc mềm mại phía sau gáy.

Con trai cô đã cao tới 1m83, tướng mạo đoan chính, vóc dáng vạm vỡ, tương lai nhất định là chàng trai tốt.

Đây có lẽ là món quà duy nhất cô nhận được từ cuộc hôn nhân không hạnh phúc này.

"Con khỉ cái thằng họ Lưu đó! Trước kia nó đã hứa với tao là cả đời đối xử tốt với mày, giờ lại dám đối xử với mày như vậy! Đợi đấy, bảo anh mày đi cùng, chúng ta đến tận nhà nó làm cho ra lẽ, dù có ly hôn thì tao cũng phải thay mày xả giận trước!"