Những giọt mưa nặng trĩu gõ nhịp dồn dập lên cửa kính, ánh đèn pha lê sáng rực treo cao trên trần nhà, bên trong phòng tập nhảy rộng lớn, bầu không khí im lặng đến mức lạ thường.
“Xin lỗi, không được.” Một giọng nam trong trẻo vang lên. Ôn Từ mở mắt, mơ hồ nhìn thiếu niên khí chất ôn hòa đứng trước mặt mình.
Thiếu niên đó thấy Ôn Từ không nói gì, kiên nhẫn giải thích: “Hiện tại tôi còn việc khác, phiền cậu tìm người khác đi.”
“À... được thôi.”
Chưa kịp hiểu rõ tình huống, Ôn Từ thuận miệng đáp lời. Cậu không hiểu tại sao, mới giây trước còn thức khuya học kịch bản, vậy mà mở mắt ra lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ như thế này.
Hơn nữa... nhìn dáng vẻ của thiếu niên trước mặt, có lẽ cậu đang cầu cứu anh ta?
[Không sai, cậu đang cầu cứu anh ta.] Một giọng nói điện tử đột ngột vang lên trong đầu khiến Ôn Từ giật mình.
Cậu lặng lẽ quan sát xung quanh, thấy thiếu niên trước mặt đang mệt mỏi nhìn vào điện thoại, đoán rằng âm thanh kỳ lạ này chỉ mình cậu nghe thấy. Ôn Từ run rẩy cầm lấy cốc nước bên cạnh, uống một ngụm để trấn tĩnh.
Có lẽ cảm thấy cách bắt chuyện của mình hơi vụng về, giọng nói điện tử im lặng hai giây rồi chủ động giới thiệu.
[Chào ký chủ, tôi thấy cậu là một hạt giống đầy triển vọng để trở thành một vai bia đỡ đạn độc ác. Chỉ cần trói buộc với hệ thống và hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ nhận được thù lao cao ngất cùng với cơ hội đứng trên đỉnh cao của cuộc đời!]
Nghe giọng điệu càng lúc càng phấn khích của hệ thống, Ôn Từ không hề động lòng. Là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, điện thoại tải sẵn app trung tâm chống lừa đảo, cậu chẳng có mấy thiện cảm với hệ thống hành động mờ ám này.
Huống chi... những lời này nghe y chang phát ngôn chiêu mộ thành viên của tổ chức đa cấp vậy.
[Nếu tôi không trói buộc thì sao?] Ôn Từ thận trọng hỏi trong đầu.
[Xin lỗi, cậu đã chết ở thế giới cũ. Nếu không trói buộc với hệ thống, kết cục chỉ có một: chết thêm lần nữa.]
[Thật lòng mà nói, ước mơ lớn nhất đời tôi là được trói buộc với hệ thống để nhập vai một cách hoành tráng. Cảm ơn hệ thống đã giúp tôi thực hiện ước mơ!]
Ôn Từ ngay lập tức lựa chọn cúi đầu trước số phận. Hệ thống cũng rất hài lòng với sự thức thời của cậu.
[Tít —— Hệ thống trói buộc thành công, hiện đang truyền ký ức.]
Ba giây sau, Ôn Từ tuyệt vọng.
Cậu cảm thấy chắc chắn mình đã bị thứ gì đó bám theo.
Làm người sao có thể xui xẻo đến mức này chứ?
Giây trước còn đang chăm chỉ chuẩn bị cho vai nam chính đầu tiên mà cậu cực khổ giành được.
Giây sau đã xuyên thành một nam idol bị vạn người ghét trong giới giải trí.
Nguyên chủ cũng tên là Ôn Từ, là thành viên nhóm nhạc nam H.S. Ngày thường thích bắt bẻ, làm biếng, kéo lùi cả đội.
Bởi vậy, các thành viên trong nhóm cực kỳ dè chừng, còn fan thì không thèm để ý đến cậu ta.
Mối quan hệ đã cứng nhắc đến thế, vậy mà nguyên chủ còn dày mặt đi hỏi xin đồng đội giúp đỡ. Ngay cả người có tính cách tốt nhất như Quý Nguyên cũng lập tức từ chối.
Đó chính là cảnh tượng mà Ôn Từ chứng kiến khi vừa xuyên qua.
[Tít —— Do Quý Nguyên từ chối dạy cậu hát, cậu ôm hận trong lòng. Hiện phát động nhiệm vụ bia đỡ đạn: Cố ý va vào đồng đội Quý Nguyên.]
Ôn Từ hít sâu một hơi khí lạnh. Nghĩ đến tình đồng đội vốn đã mong manh, giờ sẽ hoàn toàn tan nát, cậu không khỏi cảm thấy xót xa. Nhưng đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cậu buộc phải cúi đầu.
Trong lúc Ôn Từ đang do dự nên chọn góc độ nào để va vào mà không làm tổn thương mối quan hệ đồng đội, cửa phòng tập nhảy bị người ta mạnh mẽ đẩy ra.
Hai hàng vệ sĩ áo đen đứng thẳng tắp ở cửa. Một người đàn ông khí chất bất phàm, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhã bước vào.
Gót giày da chạm lên sàn gỗ, phát ra tiếng động trầm thấp.
Người đàn ông đưa mắt lướt qua Ôn Từ một lượt, khẽ cười nhạt, sau đó quay đầu, ánh nhìn khóa chặt vào Kỷ Nguyên, không kiên nhẫn nói:
“Quý Nguyên, cậu lại định chơi trò gì nữa đây? Chỉ là bảo cậu trong chương trình giải trí chăm sóc A Bùi một chút thôi mà. Cần gì phải giận dỗi, không trả lời tin nhắn của cậu ấy, khiến cậu ấy mất mặt như vậy?”