Vừa bước lên tầng hai, Diệp Chi Đào gần như lao thẳng đến cửa nhà mình, mở cửa chỉ trong tích tắc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, nàng nhanh chóng điểm lại trong đầu:
- Rác? Đã đổ.
- Quần áo bẩn? Đã giặt.
- Sàn nhà? Đã lau.
Không phải nàng muốn để lại ấn tượng tốt với Bạc Mộ Khinh, mà thực sự môi trường xung quanh đã quá tồi tàn rồi. Nàng không muốn thêm vào một chữ bẩn nữa – đây là chút tự tôn cuối cùng của một cún độc thân sống một mình.
"Có cần thay giày không?"
"Không cần."
Diệp Chi Đào bật đèn. Mùi hương hoa nhè nhẹ nhanh chóng bị át đi bởi luồng khí lạnh lẽo, tù túng của căn phòng. Không có mùi khó chịu nào, và bàn ăn nhìn khá gọn gàng – nhưng đó là vì mọi thứ lộn xộn đã được dồn lên giường.
Căn hộ nhỏ đến mức không có chỗ chứa, Diệp Chi Đào bước tới, kéo rèm ngăn cách "phòng ngủ" và "phòng ăn" lại, che hết mọi thứ trên giường, rồi giả vờ bình tĩnh quay lại cửa.
Đây là căn hộ một phòng ngủ, giá thuê ở Hải Thành đắt đỏ, nhưng nàng vẫn quyết định ở riêng. Dù ở ghép sẽ tiết kiệm hơn, nhưng với giờ giấc thất thường và tính cách không thích sống chung với người lạ, nàng chọn sự thoải mái của riêng mình.
Căn hộ cũ từ thập niên 80, tường đã được sơn lại, sàn lót gỗ rẻ tiền. Nàng đã sống ở đây hơn một năm, quen thuộc đến mức không thấy gì bất tiện, nhưng hôm nay lại nhận ra nơi này không thích hợp chút nào để tiếp khách.
"Mời ngồi. Cô uống gì? Cà phê? Sữa? Nếu muốn uống lạnh, tôi có nước lọc để nguội, hoặc nước chanh nếu cảm thấy nhạt nhẽo."
Để chứng minh mình có đủ mọi thứ, Diệp Chi Đào vừa nói vừa lục lọi, bày ra trước mặt Bạc Mộ Khinh: cà phê hòa tan rẻ tiền của Nestlé, sữa mua trong đợt giảm giá ở siêu thị hôm qua, và một hũ chanh ngâm mật ong tự làm – nghe nói có thể làm trắng da, tiết kiệm tiền mỹ phẩm.
"Cô sống một mình à?"
Bạc Mộ Khinh chỉ tay vào hũ nước chanh, rồi nhìn quanh. Diệp Chi Đào gật đầu, quay lại tiếp tục tìm cốc.
Căn hộ dài và hẹp, bếp và nhà vệ sinh ở gần cửa ra vào, giữa nhà có một kệ sách kiêm bàn làm việc, còn giường ngủ đặt sát cửa sổ. Nếu muốn thuê căn hộ thoải mái hơn, giá thuê sẽ tăng gấp đôi – điều mà Diệp Chi Đào không thể kham nổi.
Nàng lấy ra một chiếc cốc, hỏi: "Cô có ngại dùng cốc không mới không?"
Bạc Mộ Khinh không trả lời.
Thấy lạ, Diệp Chi Đào quay lại nhìn, phát hiện cô đang nhìn kệ sách như đang mơ màng. Nàng nhìn theo ánh mắt ấy, liền thấy hai chiếc túi hàng hiệu treo bên cạnh kệ sách.
Diệp Chi Đào đột nhiên thấy ngượng. Ở một nơi tồi tàn thế này mà lại có túi hàng hiệu, nhìn kiểu gì cũng giống như nàng muốn khoe mẽ.
"Cô có nhiều sách thật." Bạc Mộ Khinh đột ngột khen ngợi, như thể chẳng nhìn thấy hai chiếc túi kia.
"Đây đều là sách phải đọc." Diệp Chi Đào giải thích, "Bọn tôi học về một nhà viết kịch là phải mua cả bộ tác phẩm của họ. Một học kỳ trôi qua, kệ sách đã chất đầy rồi."
"Ừ. Vừa nãy cô hỏi tôi gì nhỉ?"
"Cốc này cô dùng được không?"
Bạc Mộ Khinh không nói có cũng chẳng nói không, chỉ nhẹ gật đầu.
"Nói một câu "được" thì khó lắm sao? Chỉ vì cô đẹp thôi đúng không." Diệp Chi Đào lẩm bẩm trong lòng, sau đó đi rót nước chanh lạnh.
Nàng thêm vài lá bạc hà, bỏ đá, đổ đầy nửa ly và đưa cho Bạc Mộ Khinh.
Bạc Mộ Khinh khẽ nhấc cốc lên chỉ bằng hai ngón tay, động tác đơn giản nhưng vô cùng tao nhã.
"Cô ấy không chỉ có tiền mà còn khí chất nữa," Diệp Chi Đào thầm nghĩ.
Tay Bạc Mộ Khinh trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng, mang theo vẻ mềm mại nhưng vẫn toát lên sức mạnh. Diệp Chi Đào lén nhìn đôi tay ấy, trong đầu bất giác nghĩ: "Việc nặng nhất mà cô ấy từng làm có phải chỉ là xoay vô lăng không?"
Không khí trong phòng chỉ có tiếng điều hòa hoạt động.
Diệp Chi Đào ngồi bên bàn, lặng lẽ nhìn Bạc Mộ Khinh uống nước chanh.
Người đẹp đến mức ngay cả uống nước cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Nhìn một lúc, Diệp Chi Đào không kìm được mà mỉm cười.
Bạc Mộ Khinh ngồi đối diện kệ sách, Diệp Chi Đào ngồi đối diện cô.
"Túi đẹp đấy." Bạc Mộ Khinh nói.
Diệp Chi Đào giật mình tỉnh lại.
"Chiếc Chanel Duma này, mẹ tôi cũng rất thích. Bà là một fan của Cố Thanh Mạn. Rất nhiều bức ảnh nổi tiếng ngày xưa của Cố Thanh Mạn đều chụp cùng chiếc túi này."
Diệp Chi Đào theo ánh mắt của Bạc Mộ Khinh nhìn qua, lúc này mới bừng tỉnh. Bạc Mộ Khinh không phải đang nhìn hai chiếc túi xách, cũng không phải sách trên kệ, mà là khung ảnh đặt trên giá sách – khung ảnh chụp mẹ nàng, Cố Thanh Mạn, đang ôm nàng!
---