Diệp Chi Đào lập tức cảm thấy cảnh giác.
Nàng chưa bao giờ nhắc đến mẹ mình – Cố Thanh Mạn – trước mặt người ngoài. Nàng không muốn mẹ mình lại bị lôi kéo vào những thị phi trong giới giải trí.
Truyền thông luôn thích đào bới quá khứ của những người nổi tiếng đã khuất, tận dụng tên tuổi của họ để kiếm lợi. Vài năm trước, vào ngày giỗ của Cố Thanh Mạn, tên bà từng lên hot search vì cuộc hôn nhân đổ vỡ. Đó là một vết thương khó lành trong lòng Diệp Chi Đào.
Nàng chỉ mong mẹ mình được yên bình ở thiên đường, mong rằng những gì mẹ để lại trên thế gian là những bộ phim hay, chứ không phải những scandal về một cuộc hôn nhân thất bại hay danh hiệu "phu nhân hào môn bị ruồng bỏ."
"Bộ phim đầu tiên tôi xem ở rạp là *Vân* của Cố Thanh Mạn. Trong phim có một đoạn diễn xuất không lời khiến tôi ấn tượng sâu sắc."
Điều khiến Diệp Chi Đào bất ngờ là Bạc Mộ Khinh lại bắt đầu nói về phim của Cố Thanh Mạn, thậm chí còn nhắc đến bộ phim mà Diệp Chi Đào thích nhất. Bộ phim đó từng thất bại cả về doanh thu lẫn giải thưởng, là tác phẩm mờ nhạt nhất trong sự nghiệp của mẹ nàng.
"Tôi cũng rất thích phim đó."
Bạc Mộ Khinh đáp: "Có vẻ chúng ta có gu giống nhau. Tôi cũng thích nhất phim này."
Hai người giống như những người hâm mộ bình thường của Cố Thanh Mạn, không nhắc đến đời tư của bà, chỉ nói về phim, về giải thưởng, và về kịch bản.
Bạc Mộ Khinh không nói rõ, nhưng Diệp Chi Đào đoán cô hẳn cũng là một fan của mẹ mình. Cô hiểu rất rõ về các bộ phim của Cố Thanh Mạn. Khi Diệp Chi Đào đề cập rằng bản nhạc phát trên xe ban nãy là nhạc nền của *Vân*, Bạc Mộ Khinh thậm chí còn đáp:
"Thư viện nhạc của tôi có rất nhiều nhạc phim của bà ấy."
Diệp Chi Đào bỗng cảm thấy tiếc nuối. Ban nãy, vì nàng mải "nịnh hót" nên Bạc Mộ Khinh đã tắt nhạc, khiến nàng không được nghe những bản nhạc nền khác.
"Tôi cứ tưởng bài nhạc đó nổi vì chính nó, dù sao nó cũng nổi tiếng hơn cả bộ phim. Nhiều người đã chế lời rồi hát lại."
"Đáng tiếc là rất ít người xem phim." Bạc Mộ Khinh nâng ly lên, "Nhưng hôm nay tôi đã gặp một người."
Cô hỏi: "Cùng làm một ly chứ?"
Diệp Chi Đào rót thêm một ly nước chanh cho mình, nâng ly lên cụng với Bạc Mộ Khinh:
"Vậy thì thật đáng để ăn mừng."
"Cheers."
Bạc Mộ Khinh nâng ly, uống cạn một hơi.
Đó là một buổi tối tuyệt đẹp. Đến mức khi Diệp Chi Đào tiễn Bạc Mộ Khinh về và quay lại, nàng vẫn còn bồi hồi nhớ lại.
"Thật tuyệt."
Diệp Chi Đào cầm khung ảnh lên, nằm dài trên giường. Có người thích phim của Cố Thanh Mạn, điều này còn khiến nàng vui hơn cả việc mẹ nàng có thêm một người hâm mộ.
"Kim chủ hay đại gia thì đã sao, thích phim của mẹ tôi, vậy chúng ta là bạn tốt."
Diệp Chi Đào ôm khung ảnh ngủ thϊếp đi, gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
---
Nhờ sự công nhận của Bạc Mộ Khinh, Diệp Chi Đào bỗng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn khi nghĩ đến Ninh Nhã. Sáng hôm sau, khi gặp Ninh Nhã ở phim trường, cô nàng – vốn không hòa hợp với Úc Gia và đã nghe kể về "cuộc đại chiến" tối qua – định vỗ vai Diệp Chi Đào để động viên. Không ngờ Diệp Chi Đào lại giơ tay lên cao, vỗ một cái "bốp" đầy khí thế.
"Hôm nay cố gắng nhé!"
Diệp Chi Đào nói xong liền nhanh chóng chạy đi, để lại Ninh Nhã và trợ lý đứng ngẩn tò te.
"Cô ấy làm sao thế? Sao hôm nay vui vậy?" Ninh Nhã ngạc nhiên.
Trợ lý đáp: "Đánh bẹp Úc Gia, trở thành anh hùng của đoàn phim, ai mà không vui."
"Cũng đúng." Ninh Nhã lấy điện thoại ra, "Tôi phải xin WeChat của nữ anh hùng. Anh hùng cần một hiệp sĩ, tôi thấy mình rất phù hợp."
Trợ lý bật cười, suýt phun cả nước ra.
---
Giống như Ninh Nhã, "nữ anh hùng" Diệp Chi Đào hôm nay được cả đoàn phim chào đón nồng nhiệt. Lúc lấy cơm trưa, nàng còn nhận được một ly trà sữa từ ai đó giấu tên. Diệp Chi Đào hào phóng chia đôi ly trà, ngồi cùng Tiểu Lam ăn trưa ngay tại phim trường.
Hôm nay nàng vẫn phải treo dây cáp. Cả buổi sáng không thấy bóng dáng Úc Gia đâu, không biết có phải bị cú chơi của Diệp Chi Đào hôm qua dọa sợ hay không.
"Thật tuyệt, cuối cùng cũng không thấy cô ta nữa."
Tiểu Lam vừa hút trà sữa vừa cảm thán: "Tôi cảm thấy không khí đoàn phim hôm nay hòa hợp hơn hẳn."
"Không, cô ta đến rồi."
Tiểu Lam cười nhạt: "Cô đừng dọa tôi, Tiểu Đào."
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, Tiểu Lam không khỏi giật mình: "Chết thật, cô ta thật sự đến rồi! Không phải nhắm vào chúng ta chứ?"
Diệp Chi Đào thản nhiên: "Cô ta có nhắm vào chúng ta thì cũng chẳng làm gì được. Cùng lắm là mắng tôi vài câu, chứ nếu muốn gây chuyện thì chắc chắn sẽ đi tìm đạo diễn."
"Đạo diễn thật đáng thương, ăn cũng không yên..." Tiểu Lam thở dài, "Cô ta ăn ngon ngủ kỹ trên xe bảo mẫu, sao không nghĩ cho đám bị gió thổi bay như chúng ta một chút?"
Diệp Chi Đào nhún vai: "Đạo diễn cũng chẳng còn cách nào. Ai có tiền, người đó là đại gia. Ngành nào mà chẳng thế."
Tiểu Lam bĩu môi: "Vì vậy tôi cực kỳ ghét mấy người vừa mang tiền vào đoàn vừa làm chậm tiến độ. Mấy ông trùm than đá chỉ biết vung tiền, còn những "hoàng yến trong l*иg" thì chỉ lo làm đẹp trước ống kính, mong rằng vài tấm ảnh gif sẽ giúp mình nổi tiếng, chẳng hề quan tâm đến tổng thể cốt truyện. Cô ta không biết rằng mọi thứ đều phải hỗ trợ lẫn nhau sao? Đây không phải ảnh bìa tạp chí cá nhân đâu."
Nhớ đến Bạc Mộ Khinh hôm qua, Diệp Chi Đào chợt lên tiếng: "Kim chủ không nhất thiết đều là trùm than đá."
"Ví dụ?"
Câu trả lời của Diệp Chi Đào khiến Tiểu Lam ngạc nhiên. Thấy Tiểu Lam nhìn mình chằm chằm, nàng chột dạ, vội chỉ về phía xa: "Đạo diễn lại tháo mũ rồi kìa."
Sự chú ý của Tiểu Lam lập tức bị chuyển hướng: "Thật hả?"