Khi miếng thịt nóng hổi đi vào bụng, La Thiển cảm nhận được cơ thể mình xuất hiện một luồng hơi ấm tự nhiên, hơi ấm này rất thoải mái, còn làm giảm cơn đau do bệnh trùng đen gây ra.
“Thế nào ngon không?” Nhật Dạ hào hứng hỏi.
La Thiển gật đầu: “Ngon nhưng miếng thịt nhỏ quá.”
Cô bật cười: “Tôi cắt mỏng là để nướng nhanh hơn, muốn ăn nhiều anh có thể làm giá nướng, sau đó cho nguyên con hoặc một cái đùi lên nướng luôn.”
La Thiển đã ăn được đồ nóng càng thèm, liền nói: “Vậy cô dạy tôi làm giá nướng đi.”
Nhật Dạ vừa nướng miếng thịt nhỏ của mình vừa chỉ cho hắn cách làm, rất nhanh một chiếc đùi thú to bằng nửa người cô được dựng trên đống lửa, số bèo tỏi cô đem về không đủ, La Thiển cũng không cần mấy thứ rau lá đi kèm đó, trực tiếp nướng khô trên bếp lửa.
Tiếng xèo xèo cùng mùi thịt nướng tràn ngập hang động, dù có đói đến đâu thì sau khi ngửi liên tục mùi hương này trong nhiều giờ cũng no bụng, Nhật Dạ ăn thêm vài miếng liền không ăn được nữa.
Nhìn sức ăn như muỗi của cô, La Thiển không vui: “Cô phải ăn nhiều vào.”
Nhật Dạ xoa bụng: “Tôi no lắm rồi, anh cứ ăn đi.”
Tuy không vui nhưng cũng không ép cô nữa, La Thiển tập trung lấp đầy bụng mình.
Mấy ngày qua ở ngoài hoang dã một mình đêm nào cũng không ngủ ngon, còn thường xuyên lo lắng, hôm nay gặp được người bản địa còn là người âm thầm giúp đỡ mình, tâm trạng và tinh thần của Nhật Dạ rất tốt, vì thế sau khi ăn no cô liền buồn ngủ, dù trời tối chưa bao lâu.
Cô che miệng ngáp dài, nói với La Thiển: “Anh cứ ăn đi, tôi buồn ngủ đi ngủ trước.”
La thiển chỉ về phía giường đá: “Đêm nay cô ngủ ở đó đi.”
Nhật Dạ nhìn chiếc giường đá có thể duỗi thẳng chân kia cười đến mức hai mắt đẹp híp thành một đường thẳng, nhiều ngày nằm co ro trong khe đá chật hẹp, cô chỉ ước được một lần thoải mái nằm ở chỗ rộng rãi, hôm nay xem như được toại nguyện.
“Vậy tôi đi ngủ trước, đêm nay anh chịu khó cho thêm củi để lửa cháy cả đêm nhé, như vậy có thể chống lạnh.”
Những đêm ngủ trong khe đá lạnh lẽo không dám đốt lửa, giờ đây có người trông chừng cô chỉ muốn ngọn lửa ấm áp này cháy cả đêm để xua đi sương giá.
Cô leo lên giường đá vừa ngả lưng xuống liền bật dậy, mơ màng dặn dò: “Nếu lửa lan ra anh chỉ cần chạy ra ngoài dùng lá lớn lấy nước hắt trực tiếp lên đống lửa là có thể dập tắt ngay.”
Nói xong cô liền nằm vật ra giường đá cứng ngắc chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ăn xong La Thiển không vội ngủ mà nhìn chăm chú vào đống lửa, hiện giờ khoảng cách giữa hắn và đống lửa đã gần hơn, đạt đến vị trí của Nhật Dạ, lòng sợ hãi ban đầu cũng dần tan biến, thay vào đó là thích thú và ước ao.
Hắn lẩm bẩm: “Nếu có thể đưa lửa về với bộ lạc thì tốt quá!”
Hắn nghe theo lời Nhật Dạ khi lửa nhỏ xuống thì thêm củi vào, không để lửa tắt cứ vậy ngồi canh trên đống lửa suốt một đêm.
Lúc Nhật Dạ tỉnh dậy thấy đống lửa vẫn còn cháy lớn như đêm qua, số cành cây khô cô nhặt hôm qua vốn nên được đốt hết giờ lại được lấp đầy một góc hang động.
Cô hoảng hốt nhìn thú nhân vẫn ngồi canh bên đống lửa như một vị thần giữ lửa, liền hỏi: “Đêm qua anh không ngủ à?”
La Thiển lắc đầu đáp: “Canh lửa.”
Nhật Dạ bật cười: “Lần sau không cần phải làm vậy đâu, cứ ngủ đi khi nào cảm thấy lạnh thì dậy thêm vào, hoặc nếu ban đêm ấm cũng không cần phải giữ lửa.”
Nhật Dạ đi tới bên cạnh đống lửa, bất chợt nhìn thấy kế bên đống củi có rất nhiều quả đen hôm qua vẫn chưa ăn hết nhưng hôm nay đã được bổ sung thêm không ít.
“Ăn bánh không tôi làm cho anh ăn nhé?”
Bánh cũng rất ngon, nhưng chữa bệnh đối với La Thiển quan trọng hơn, hắn nhìn trời, đã gần trưa. Vì giống cái ngủ rất ngon hắn không nỡ đánh thức cô dậy nên mới chờ đến giờ này.
Nhìn theo tầm mắt của hắn, Nhật Dạ phát hiện ánh nắng ngoài kia không giống với ánh sáng buổi bình minh, cô hơi chột dạ hỏi: “Trưa rồi à?”
La Thiển không đáp mà gật đầu.
Nhật Dạ cười gượng, đứng lên vươn vai nói: “Anh nướng giúp tôi chút thịt, tôi ra ngoài lấy chút nước nấu lên để uống và súc miệng.”