Đại Lục Thú Nhân: Giống Cái Tàn Tật Là Vu Y Thiên Tài

Chương 23: Thịt nướng

Đại lục thú nhân vẫn còn rất hoang sơ, đa số các thú nhân không biết đến lửa cũng không có khái niệm dùng lửa để nấu thức ăn, vì thế khi Nhật Dạ bảo hắn lại gần đống lửa ngồi xuống, La Thiển hơn hoảng sợ, ngồi cách khá xa.

Nhật Dạ cũng không ép hắn phải làm quen với lửa, cô nhờ hắn rạch những đường nhỏ trên tảng thịt lớn, còn bản thân thì lấy đá dằm nát bèo tỏi bôi lên, sau đó nhét cây sả vào, tiếp đó nhờ La thiển khỏe tay dùng dao đá của hắn cắt thịt thành những miếng nhỏ sau đó xiên vào thân cây đã được vót nhọn trước đó rồi đưa lên lửa nướng.

Mùi hương thơm tỏa ra từ thịt nướng khiến La Thiển vô thức nuốt nước bọt, trước kia hắn thường ăn thịt sống, loại thịt ngon nhất đối với hắn chính là thịt tươi vừa mới săn về.

Nhưng giờ đây khi ngửi được mùi hương thịt nướng hắn mới biết như thế nào là ngon, là thèm thuồng, cơn đón vốn không bao nhiêu bị mùi hương làm tăng lên gấp bội.

“Anh từng ăn thịt khủng thú chưa?” Bụng Nhật Dạ đang kêu, dù trước mắt là một thú nhân xa lạ nhưng cô vẫn là con gái, biết ngại ngùng bèn dùng câu hỏi để lấp liếʍ tiếng kêu xấu hổ kia.

La Thiển gật đầu: “Từng ăn rất ngon, thịt mềm và dai đặc biệt cung cấp nguồn năng lượng rất lớn cho cơ thể thú nhân, nhưng khủng thú rất khó săn, có khi hai mươi thú nhân mạnh hợp thành nhóm cũng không bắt được một con, như hôm nay là may mắn.”

La Thiển quan sát cô tỉ mỉ hơn, đa số các thú nhân nếu đi một mình gặp khủng thú chắc chắn sẽ chọn chạy trốn, vì hiếm ai ở một mình mà có thể đánh được loại thú hung dữ này, dù cho nó có bị thương không bay được giống như con khủng thú hôm nay.

Nếu không vì biết bản thân mắc bệnh trùng đen sắp chết nên làm liều, hắn cũng không nghĩ rằng với một thân một mình lại có thể dễ dàng săn được khủng thú mà vẫn còn sống.

Lần này thành công có lẽ là nhờ giống cái tàn tật kỳ lạ trước mặt.

“Hình như thịt chín rồi, anh ăn thử đi.” Cô đưa cho hắn trước, dù sao người này cũng bỏ công nhiều nhất.

Nhìn miếng thịt giống cái đưa cho mình, La Thiển không cầm lấy, mà đứng lên chủ động lại gần đống lửa nói: “Cô chỉ tôi cách nướng thịt tôi sẽ tự tay làm.”

Ở thế giới này chỉ có thú nhân đưa đồ ăn cho giống cái, nào có giống cái đưa đồ ăn cho thú nhân. Trường hợp có giống cái chủ động đưa đồ ăn cho thú nhân, là khi cô ấy muốn kết đôi với hắn, nếu hắn nhận nghĩa là đồng ý sẽ kết đôi với cô, nhưng giờ hắn đang bị bệnh, nếu có thể sống sót hắn sẽ chấp nhận cô, mặc kệ cô là giống cái tàn tật hay không nhất định sẽ chăm sóc cô cả đời.

La Thiển thấy hắn chủ động lại gần đống lửa, tuy vẫn giữ một khoảng cách khá xa nhưng đã có tiến bộ, cô bèn đưa một miếng thịt đã xiên sẵn cho hắn: “Anh cứ đưa lên đống lửa chờ cho mặt thịt này vàng và săn lại thì lật qua mặt kia, khi nào cả hai mặt đã vàng thì chứng tỏ thịt chín có thể ăn được rồi.”

La Thiển gật đầu, chuyên tâm thử nướng thịt, hơi nóng tỏa ra từ đống lửa khiến hắn hơi khó chịu, nhưng mùi thịt quá hấp dẫn dần dần hắn ngồi gần đống lửa lâu hơn.

Nhật Dạ bên này thì cực kỳ vui vẻ cho miếng thịt nướng không có gia vị vào miệng, tuy không có gia vị nhưng mùi thơm của tỏi cùng vị cây sả cũng đủ thỏa mãn cái bụng thèm thịt nhiều ngày của cô.

Nhật Dạ ăn đến mức miệng bóng nhẫy, chưa kể thịt khủng thú đúng là rất ngon, có vị y như thịt ngan ăn rất đã.

La Thiển nhìn cô ăn ngon như vậy cũng nhịn không được, vội vàng đưa miếng thịt vẫn chưa đạt đúng yêu cầu vàng hai mặt lên miệng. Một ngụm cắn xuống đồng tử của hắn hơi mở ra sau đó thì híp lại, tuy vị nóng trong miệng làm hắn khó chịu nhưng hương thơm và sự ngon lành của đồ ăn đã giúp hắn vượt qua tất cả, chẳng mấy chốc que thịt nhỏ đã chui vào miệng hắn.