Tư Minh Minh hoàn toàn không sợ Tô Cảnh Thu. Người chồng này của cô nhìn có vẻ rất khó đối phó nhưng cô thực sự không hề sợ anh một chút nào. Nói cách khác, Tư Minh Minh không sợ ai cả. Trong thời gian và không gian yên tĩnh này, cô thực sự đã ngủ thϊếp đi. Cô không chỉ ngủ quên mà còn mơ thấy một giấc mơ.
Cô mơ thấy vào ngày thứ hai sau khi từ huyện Trường Bình trở về, khi ba người họ đang đứng ở hành lang, thì có người bước vào trong ánh sáng ban ngày từ đầu bên kia của hành lang dài. Anh đứng trước mặt cô nói: “Em đáng bị như vậy, Tư Minh Minh.”
Lúc đó Tư Minh Minh mới chỉ là một thiếu niên, cô không biết tại sao mình thường xuyên bị người khác giới ghét bỏ, và kết quả cuối cùng là cô cũng không thích người khác.
Chàng trai nói cô đáng bị như vậy, quay người đưa chai nước cho cô rồi bỏ chạy.
Giấc mơ này thực sự kỳ lạ. Cô đã cách xa tuổi thiếu niên và chưa bao giờ nghĩ làm sao giấc mơ này nó có thể chân thực đến vậy. Ngay cả nhiệt độ của ánh nắng ngoài hành lang cũng có thể thiêu đốt, chân thực đến lạ
Tư Minh Minh mở mắt ra, vô thức liếc nhìn đồng hồ tích tắc trên tường, cô mới ngủ được năm phút. Người đàn ông bên cạnh cũng tựa lưng vào ghế, nhìn lên trần nhà một cách vô hồn.
"Chào anh." Tư Minh Minh nói.
Thật lâu sau Tô Cảnh Thu mới đáp lại cô: “Xin chào.”
Tư Minh Minh cẩn thận nói: “Hiện tại chúng ta đã kết hôn, sau này có thể bàn bạc quy củ, yêu cầu trong sinh hoạt.”
"Những nguyên tắc giống như cuộc sống hôn nhân bình thường. Ví dụ như nguyên tắc cơ bản của cả hai bên là gì và có những kỳ vọng gì đối với hôn nhân. Chúng ta cần phải nói về những điều này.”
Cuối cùng cũng ra tay, anh hơi nghiêng người, đưa ánh mắt từ trên trần nhà nhìn về phía Tư Minh Minh. Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô một cách nghiêm túc. Người trước mặt có vẻ bình tĩnh siêu phàm, nhưng trên khuôn mặt lại bộc lộ sự bướng bỉnh và kiêu ngạo. Cô ấy nói chuyện một cách bình tĩnh, hoặc cố gắng hết sức để tỏ ra thân thiện, nhưng điều đó mang lại cho mọi người cảm giác ngột ngạt. Không có cảm giác như cô ấy đang thảo luận với người khác mà giống như cô ấy đang được yêu cầu tuân theo thông báo tiếp theo.
Tô Cảnh Thu đang "chết đi" cũng không vì thế mà nổi loạn, anh ngửa người ra sau, ngơ ngác nói: "Tuỳ cô quyết định...”
“?" Tư Minh Minh hỏi ngược lại: "Nguyên tắc của anh, điểm mấu chốt, và kỳ vọng cũng được xác định bởi tôi ư?”
Vì hôn nhân giống như một ngôi mộ, anh bước vào ngôi mộ với tâm trạng sốt ruột nên anh không quan tâm người khác xúc bao nhiêu xẻng đất vào mình. Dù thế nào đi nữa, ai cũng sẽ chết sớm hay muộn.
Tư Minh Minh sang một bên gật đầu: “Được, rất tốt.”
“Có cái gì tốt vậy?” Tô Cảnh Thu hỏi cô.
“May mắn thay, trong nhà này không có kẻ nào không rõ ràng đến gây phiền phức cho tôi, nên tôi có thể chuyên tâm chèo lái con tàu.” Tư Minh Minh không hề giấu diếm cô là người mạnh mẽ. Nếu Tô Cảnh Thu có nhiều ý kiến, cô vẫn sẽ lãng phí thời gian với anh. Thái độ của Tô Cảnh Thu rất tốt, tương đương với việc mua cho mình một con búp bê ngoan ngoãn, chẳng những đáp ứng mục đích hôn nhân của cô mà còn không gây phiền toái lớn cho cô. Điều duy nhất cần lo lắng là con búp bê có thể hồi phục cảm xúc và thỉnh thoảng gây rắc rối.