Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày

Chương 47: Lật Bàn

Lời cậu vừa dứt, cả phòng cười ầm lên.

“Ninh Diệu Dương! Ngươi đang đùa với bọn ta đó à?”

“Kế mẫu ngươi lợi hại đến vậy, ép ngươi học hành được ư? Ha ha ha! Chẳng lẽ nàng cầm dao kề cổ bắt ngươi đọc sách sao?”

“Nói thật đấy, Ninh Diệu Dương, ngươi cũng thật không ra gì, đường đường là trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ mà lại để một thứ nữ nắm đầu, nói ra thật là mất mặt!”

“Thật đấy, nếu ngươi e ngại nàng, huynh đệ bọn ta sẽ giúp ngươi trút cơn giận này, đợi hôm nào nàng ta ra ngoài, chúng ta ném vài quả pháo vào xe ngựa làm nàng ta thụt lùi mất mặt cho chừa đi!”

Nét cười trên mặt Ninh Diệu Dương dần lạnh đi.

“Các ngươi nói gì thế? Nàng là kế mẫu của tiểu gia, các ngươi hãy giữ chút tôn trọng đi!”

Đám bạn không ngờ Ninh Diệu Dương thật sự giận rồi.

Có kẻ vẫn nói tiếp: "Thôi nào! Cứ cái loại kế mẫu không biết thân biết phận, đường đường là thứ nữ mà dám quản ngươi sao? Nàng ta căn bản không xứng đáng làm kế mẫu của ngươi, huống chi vừa vào cửa đã đánh ngươi, loại người đó có tốt lành gì đâu chứ!”

“Đúng đấy, Ninh Diệu Dương, chỉ cần ngươi chịu bao chúng ta một năm ở gian phòng tầng ba của Nghênh Khách Lâu, bọn ta nhất định sẽ giúp ngươi hả cơn tức này…”

Ninh Diệu Dương đột ngột đứng dậy.

Cậu lật đổ cái bàn trước mặt khiến toàn bộ đồ ăn văng xuống đất.

Có người đang chơi trò cạn ly cũng sững sờ ngây người.

“Tất cả câm miệng cho tiểu gia! Chuyện trong nhà của ta đâu đến lượt các ngươi xía vào bịa chuyện?”

Lúc này, có người chợt nhận ra Ninh Diệu Dương đang thật sự nổi giận.

“Ninh Diệu Dương, ngươi làm sao thế? Chúng ta chỉ quan tâm ngươi…”

Ninh Diệu Dương chửi: "Quan tâm cái đầu các ngươi đấy! Chỉ muốn xem tiểu gia bị cười nhạo thì có, quả thật bên ngoài ăn uống vui chơi chẳng có gì thú vị, không bằng về nhà đọc sách còn hơn! Nếu lần tới còn có kẻ nào nói lời khinh bạc về chuyện nhà của tiểu gia đây, coi chừng ta tát cho sưng miệng!”

“Phát cáu lên được! Về nhà thôi.”

Nói xong, cậu đẩy cửa mà đi.

Lúc này có người thật sự sốt ruột.

Vội vàng chạy lại kéo Ninh Diệu Dương.

“Ninh Diệu Dương, ngươi muốn về thì về nhưng trước tiên phải trả tiền đi chứ!” Họ đã ngóng đợi cậu nửa tháng chỉ đợi gặp được công tử vung tiền như rác là cậu để ăn uống một bữa thỏa thuê.

Có Ninh Diệu Dương đương nhiên sẽ thanh toán rồi.

Ai mà không biết phủ Sùng Nhân Hầu giàu nứt đổ đổ vách, tiền nhiều xài không hết chứ.

Nào ngờ Ninh Diệu Dương hất tay hắn ra.

“Bổn tiểu gia dạo này không có tiền, không thể trả được, các ngươi ăn uống của bổn công tử bao nhiêu lần rồi, giờ đến lượt các ngươi trả đấy!”

Nói xong, cậu cũng thấy có chút mất mặt.

Dù sao đây cũng là lần đầu cậu ra ngoài ăn uống mà không có đồng nào.

Cũng không phải là cậu không muốn mang theo tiền mà lục soát khắp ngăn kéo, góc phòng đều không tìm được đồng nào.

Trong phòng lại chẳng có gì đáng giá để bán.

Không lẽ thật sự phải lên tầng hai trộm đồ của muội muội ư?

Vậy thì thà cậu để mất mặt ngoài này còn hơn.

Nói xong, mặt cậu có chút đỏ lên nhưng ngay sau đó lại thấy nhẹ nhõm hẳn.

“Với lại, chẳng phải hôm nay là sinh nhật của Phan Tử ở phủ Tể Tướng sao? Phan Tử không mời khách à? Mà thôi, sau này đừng cứ tìm bổn tiểu gia đòi trả tiền nữa, nhà các ngươi đều là danh gia vọng tộc chứ nào phải nghèo khó đến không có cơm ăn mà ngày nào cũng đòi tiểu gia trả, không thấy xấu hổ sao?”

Chửi một hồi, cậu để mặc đám người lại phía sau thản nhiên rời đi.

Một đám thiếu niên quyền quý trong phòng đều ngây ngốc.

Tiểu tử Ninh Diệu Dương này thay đổi nhiều đến vậy sao!

Quả là ba ngày không gặp đã nên nhìn bằng con mắt khác.

Khốn kiếp, Ninh Diệu Dương kia không có tiền thì nói sớm để đám này biết mà không gọi nhiều đến thế, giờ chia đều khiến cả đám đau ruột, bạc tháng này xem như mất sạch rồi.