Cũng xem như là không để công sức của hắn bỏ phí vô ích.
Vị Cơ phu tử này học vấn rất cao, lại biết cách dạy dỗ trẻ con, lại thêm tính tình ôn hòa, thật đúng là một vị hiền phu tử khó mà tìm được, đến xách đèn l*иg cũng khó tìm ra người thứ hai như vậy.
Thịnh Mịch Mịch càng nhìn Cơ phu tử càng hài lòng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Thịnh Mịch Mịch, nửa bên gương mặt tuấn tú của Cơ phu tử đỏ ửng cả lên.
Tiểu Quả Tử đứng bên lặng lẽ kéo áo Thịnh Mịch Mịch.
Lúc này Thịnh Mịch Mịch mới ý thức được sự thất lễ của mình.
Liền hành lễ một cái: "Vậy thì không quấy rầy sự thanh tĩnh của phu tử nữa, Tiểu Quả Tử, về thôi.”
Chủ tớ hai người vừa muốn rời khỏi Độc Thư Đài đột nhiên nghe từ phía sau vọng đến tiếng nói.
“Phu nhân, xin chờ một chút.”
Thịnh Mịch Mịch quay đầu lại: "Ừm, có chuyện gì sao?”
Mặt Cơ phu tử hơi ửng đỏ, do dự đáp: "Phu nhân, Cơ mỗ xuất thân hàn môn, ở kinh thành mấy tháng mà chẳng kết giao được bạn tri âm nào, nếu lần sau lại có ai đến tìm ta, xin phu nhân vui lòng ngăn lại từ ngoài phủ, Cơ mỗ chỉ muốn yên tĩnh tự mình đọc sách và dạy dỗ Ninh Diệu Dương thôi…”
Thịnh Mịch Mịch lập tức hiểu ra.
Đây là bởi chuyện của tỷ tỷ hôm nay rồi.
“Thật xin lỗi! Ta hiểu rồi, đích tỷ làm phiền phu tử như thế thực là thất lễ.”
“Không có gì, chỉ cần lần sau không tái diễn nữa là được.”
Thịnh Mịch Mịch cùng tiểu Quả Tử rời khỏi Độc Thư Đài.
Tiểu Quả Tử liền cười hí hửng: "Phu nhân, nô tì có nói sai đâu! Đại tiểu thư đây đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình rồi.”
“Việc này ta không quản.”
Dù sao nàng cũng đã cho Thịnh Lạc Nhi cơ hội rồi, tỷ ấy không biết nắm lấy nên cũng chẳng thể trách nàng được.
“An Tri thế nào rồi?”
Tiểu Quả Tử đáp: "An Tri thiếu gia vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn không cho ai đến gần, nô tì chỉ để thuốc bổ bên cạnh rồi đứng xa xa, đợi khi thấy ngài ấy ăn xong mới rời đi. Mặt An Tri thiếu gia tròn trịa ra chút ít, có da có thịt hơn, nô tì cũng đã hỏi qua bà tử trông nom, nói ba bữa ăn đều có thịt, được cho ăn no đủ…”
Thịnh Mịch Mịch nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Vậy thì tốt.
…
Liên tục vài ngày trôi qua.
Ninh Diệu Dương trong lúc đầy đam mê và nhiệt huyết, ngày tháng trôi đi cũng thật nhanh.
Thịnh Mịch Mịch lại châm cứu cho Ninh Giảo Nguyệt hai lần nữa.
Hôm nay là ngày nghỉ dưỡng của tộc học.
Trong một tháng, tộc học phải nghỉ ngơi vài ngày.
Ninh Diệu Dương đã định ra ngoài chơi.
Nửa tháng vừa qua, cậu mang theo chí khí hừng hực đi học, nhưng đến lúc này thì không còn hứng thú mãnh liệt như ban đầu nữa.
Đúng vào ngày nghỉ dưỡng, những tiểu bằng hữu trước đây của cậu dạo này ngày nào cũng cử người đưa thiệp mời đến cho Ninh Diệu Dương chất đầy thành đống trong phòng, cậu nhẫn nhịn chẳng trốn học mà đi ra ngoài.
Khó khăn lắm mới đợi đến ngày nghỉ ngơi, Ninh Diệu Dương tựa như hổ dữ ra khỏi l*иg.
Hôm nay vừa khéo lại có một người bạn mừng sinh thần, mở tiệc tại gian phòng hảo hạng nhất trên Nghênh Khách Lâu.
Ninh Diệu Dương liền đi.
Tầng một của Nghênh Khách Lâu là nơi thường dân có thể ra vào.
Tầng hai là nơi dành cho người có tiền lui tới.
Tầng ba là nơi chỉ có những khách quý vừa có tiền có thế mới có thể đặt được phòng.
Tại tầng ba của Nghênh Khách Lâu, trong nhã gian chữ Tự.
Một đám thiếu niên áo quần lộng lẫy vừa dùng sơn hào hải vị, vừa ồn ào lớn tiếng, còn nhỏ mà đã biết uống rượu, đoán số, ném xúc xắc.
Cả gian phòng rộn ràng náo nhiệt.
Ninh Diệu Dương ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên đều là những huynh đệ thân thiết của cậu!
Đều là công tử nhà phú gia nổi danh khắp kinh thành.
“Ninh Diệu Dương, nghe nói ở nhà ngày ngày ngươi bị kế mẫu đánh, ba ngày đánh nhỏ, năm ngày đánh lớn, lâu lâu lại mời gia pháp đến đánh cho không nhấc nổi người dậy, chuyện này có thật không vậy?”
Ninh Diệu Dương khí lực tràn đầy: "Cút đi! Tiểu gia đây sợ nàng ấy sao? Không bao giờ có chuyện đó, đều là lời đồn cả!”
“Ha ha ha, vậy cớ gì mà bấy lâu ngươi không ra ngoài vui chơi? Nhạc cũng không nghe, trường săn cũng không đến, sân bóng, sân ngựa đều không thấy mặt ngươi đâu cả, chẳng lẽ bị kế mẫu giam cầm rồi ngày ngày ăn đòn sao?”
Ninh Diệu Dương ăn no ngả người tựa lên ghế, không mấy bận tâm.
“Đừng nói bừa, tiểu gia ngày ngày chuyên tâm học hành, nào có rảnh mà đi chơi, đi chơi đâu có vui bằng đọc sách?”