Thịnh Mịch Mịch quả thực không ngờ, ngày đầu tiên mà lại học hành gắng sức như thế!
Nàng không quản nữa.
Cho người đưa cơm vào.
Nàng đi đến Hồi Tuyết Lâu cùng Ninh Giảo Nguyệt dùng bữa tối.
Sau đó, nàng chuẩn bị canh dược cho Ninh Giảo Nguyệt.
Tiểu Quả Tử đích thân vào nhà bếp điều động giúp đỡ, ngâm các loại dược liệu cho đến khi dược tính thấm vào trong canh rồi mới vớt dược liệu ra, đợi nước đạt đến nhiệt độ thích hợp thì mới mang canh dược vào.
Ninh Giảo Nguyệt ngâm mình nửa khắc thời gian, toàn thân mồ hôi tuôn ra.
Thịnh Mịch Mịch tiếp tục châm cứu cho cô bé.
May nhờ kỹ thuật châm cứu của Thịnh Mịch Mịch tốt, kim bạc đâm vào huyệt đạo mà không đau nhiều.
Có điều, kim bạc vào thân thể đẩy hàn khí từ bên trong ra ngoài, cộng với sức nóng của canh dược khiến cô bé cảm nhận được như lửa băng đối nghịch, vừa lạnh vừa nóng, thật khiến Ninh Giảo Nguyệt khó chịu.
Cô bé cắn răng kiên trì.
Ca ca đang cố gắng, cô bé cũng phải nỗ lực.
Lần đầu tiên nên Thịnh Mịch Mịch không để cô bé kiên trì quá lâu.
Sau một tuần trà, nàng đã thu kim bảo cô bé lên giường nghỉ ngơi.
Thiếu nữ da dẻ mịn màng như mỡ đông, ngũ quan tinh xảo, lông mi thật dài, yếu ớt nằm trên giường, nhìn càng khiến người ta đau lòng.
Thịnh Mịch Mịch không nhịn được lại đưa tay vuốt đầu cô bé.
“Thật xinh đẹp!”
Huynh muội song sinh này quả thật là dung nhan hiếm có trong cả Thượng Kinh, khó mà tìm thấy người sánh bằng.
Người thường vẫn ưa nhìn vẻ ngoài, Thịnh Mịch Mịch cũng không ngoại lệ.
Huống hồ hai tiểu tử này còn gọi nàng là kế mẫu.
Trước đó nàng đã hứa với Lão Hầu gia cùng lão phu nhân là sẽ chăm sóc thật tốt cho hai đứa trẻ.
Hiện giờ càng nhìn càng thêm yêu thích.
Huynh muội một người tính tình hơi nóng nảy, một người tính khí cao ngạo lạnh lùng, thật khó để người khác tiếp cận nhưng thực ra lại đều là đứa trẻ ngoan.
Nàng tuy chưa từng sinh con, kiếp trước khi chưa xuyên đến nơi này, mỗi lần xem video không ít lần bị các video về trẻ con đáng yêu chinh phục, nhưng cũng chẳng đứa nào bì nổi Ninh Diệu Dương và Ninh Giảo Nguyệt dù chỉ một phần vạn.
Nàng đúng là một kẻ yêu sắc đẹp!
Ninh Giảo Nguyệt nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, người cũng đẹp.”
Thịnh Mịch Mịch tưởng mình nghe lầm.
Nàng quay lại nhìn Tiểu Quả Tử hỏi có nghe thấy không.
Tiểu Quả Tử nháy mắt, gật đầu.
Thịnh Mịch Mịch tức thì mỉm cười, miệng nở rộng.
A!
Giảo Nguyệt bảo bối vậy mà khen nàng!
Tiểu cô nương lạnh lùng này, lần này đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây rồi.
Một câu này của cô bé khiến bao mệt mỏi của Thịnh Mịch Mịch từ việc châm cứu, trị liệu đều tan biến.
Khi từ Hồi Tuyết Lâu bước ra, nàng bước đi mà nhẹ bẫng như trên mây.
Tốt, tốt lắm, hai tiểu tử này, Thịnh Mịch Mịch nàng nhất định sẽ bảo bọc.
Khi từ Hồi Tuyết Lâu bước ra đã là rất khuya rồi.
“Tiểu Quả Tử, bây giờ là giờ nào rồi?”
“Phu nhân, giờ đã là giờ Hợi rồi.”
“Đại thiếu gia sao vẫn chưa về? Đi xem thử.”
Trong Hồi Tuyết Lâu vốn có thư phòng nhưng Ninh Giảo Nguyệt ở đây, không tiện để nam nhân như phu tử bước vào.
Thịnh Mịch Mịch bèn dọn dẹp thư phòng cũ ở Hồi Tĩnh Đường, phía bên trái của chữ Hồi trong cấu trúc tứ hợp viện vốn là thư phòng trước đây của Ninh Tấn Mặc, để Ninh Diệu Dương sử dụng.
Thịnh Mịch Mịch ở phòng phía phải của chữ Hồi, còn thư phòng bên trái cách một dãy phòng kiểu chữ khẩu, cửa bên đóng lại không nối thông với nhau, không ảnh hưởng đến nhau.
Đến đại thư phòng.
Ninh Diệu Dương đang tập viết, y phục đầy vết mực.
Cơ phu tử đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.
Thịnh Mịch Mịch nhìn từ ngoài cửa sổ thấy nét chữ của Ninh Diệu Dương vẫn còn xiêu vẹo, nhưng tên của cậu, của Ninh Giảo Nguyệt, Ninh Tấn Mặc đều đã viết ra được.
Cậu đang viết chữ “Thịnh”…
Chờ một lát, quả nhiên đã viết xong chữ Thịnh Mịch Mịch với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ninh Diệu Dương phấn khích nói: "Phu tử, giờ ta lợi hại lắm rồi! Ngay cả tên của kế mẫu cũng có thể viết ra được này…”
Thịnh Mịch Mịch… không thể nhìn thẳng.
Lịch sự gõ cửa bước vào, nhắc nhở bọn họ về thời gian.
“Đã là giờ Hợi rồi, học nhiều quá cũng không tốt, trẻ con cần phát triển thân thể, Cơ phu tử ngài xem có nên nghỉ ngơi trước không?”
Cơ phu tử thu dọn lớp học, tuyên bố bãi khóa.
Ninh Diệu Dương còn có chút hăng say chưa dứt: "Phu tử, hôm nay đã học xong ba quyển rồi, ngày mai học gì đây?”
Thịnh Mịch Mịch cứ ngỡ mình nghe lầm: "Cái gì? Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Văn Tự mà ngươi đều thuộc hết rồi sao?”
“Dĩ nhiên rồi! Tiểu gia không chỉ thuộc lòng mà còn có thể giải thích từng câu từng chữ nữa kìa!”
Thịnh Mịch Mịch cho là cậu nói khoác bèn quay sang nhìn Cơ phu tử.
Kỷ phu tử mỉm cười đáp: "Đúng vậy, năng lực lĩnh hội cùng trí nhớ của Ninh Diệu Dương quả là xuất chúng, chỉ cần tĩnh tâm, những điều ta giảng trò gần như đã ghi nhớ hết trong một lần.”
Đã gần đạt tới cảnh giới thiên tài rồi.
Đọc sách vốn cũng cần thiên phú.
Thiên phú cộng với siêng năng thì sẽ đạt được hiệu quả gấp bội, là điều người ngoài khó mà bì kịp.
Ngay từ khi trông thấy đôi mắt tinh anh của Ninh Diệu Dương, hắn đã biết đứa trẻ này là người được trời cao ưu ái, chắc chắn không tầm thường.
“Hả? Vậy mà trước đây Diệu Dương ngươi học ba năm trong tộc học sao lại đến tên mình cũng không viết nổi?” Thịnh Mịch Mịch vẫn bán tín bán nghi.
“Đó là do tiểu gia không muốn học, tiểu gia đường đường là cháu đích tôn của Hầu phủ, không cần đọc sách cũng có thể sống vinh hoa phú quý cả đời thì học làm chi? Hơn nữa, lão phu tử ở tộc học nói năng văn vẻ, đầy những hoa hòe hoa sói, nghe mà đến đau cả đầu…”
Ninh Diệu Dương nói đến giữa chừng thấy sắc mặt của Thịnh Mịch Mịch tỏ vẻ kinh ngạc: "Ngươi không tin à? Tiểu gia sẽ đọc cho ngươi nghe những gì hôm nay đã học!”
Nói đoạn, cậu bèn đọc lưu loát Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Văn Tự không sai một chữ.
Thịnh Mịch Mịch thay đổi cách nhìn: "A, thật không thể ngờ! Diệu Dương nhà ta quả là lợi hại! Giỏi, giỏi!”
Cơ phu tử trầm giọng: "Ninh Diệu Dương có thiên phú đọc sách, chỉ trong hai ngày, ta có thể giúp trò ấy theo kịp tiến độ trong tộc học của quý phủ. Ngày mai sẽ còn học viết chữ, nét chữ của trò ấy chưa đạt.”
“Đa tạ phu tử.”
Giờ học đã hết.
Thời gian không còn sớm, Cơ phu tử quay lại Độc Thư Đài của mình.
Thịnh Mịch Mịch vội cho sai vặt mang đèn l*иg, tiễn phu tử trở về.
Nếu như Cơ Trường Sinh năm sau đỗ Trạng Nguyên, thì e là Độc Thư Đài này phải đổi tên rồi.
Phải gọi là Trạng Nguyên Đài mới đúng.
Còn nàng đích thân đưa Ninh Diệu Dương về Hồi Tuyết Lâu.
Dọc đường, Ninh Diệu Dương vẫn trong trạng thái phấn khởi.
“Kế mẫu, vị phu tử này nhìn thì đáng ghét, giảng bài lại dễ hiểu, danh vị Giải Nguyên của ngài ấy chắc không phải mua mà có đâu.”
“Ngươi đi mua thử ta xem!” Sắc mặt Thịnh Mịch Mịch đen lại.
Gia sản Hầu phủ to lớn, cũng không phải chuyện dễ mua một Giải Nguyên về.
Mua một Đồng sinh, Tú tài, thì nàng còn tin.
Danh vị Giải Nguyên với yêu cầu khắt khe, đâu phải chuyện có thể làm giả.
Ninh Diệu Dương lại nói: "Cơ phu tử còn kể chuyện lúc nhỏ ăn cơm trăm nhà, làng của họ tên là làng Cơ Gia, cả làng họ Cơ nghèo đói vô cùng, mỗi nhà mỗi hộ đều không đủ ăn, còn phải chia phần lương thực cho ngài ấy, làm người phải biết ơn, ngài ấy bèn làm lụng đỡ đần dân làng, gánh nước, chặt củi, gánh phân, vừa gánh phân vừa đọc sách, đọc rồi lại không thấy mệt nữa…”
Thịnh Mịch Mịch nói: "Còn chuyện gì nữa?”
Hiếm có dịp cùng Ninh Diệu Dương chung bước, cậu không còn mắng mỏ nàng mà chia sẻ đời sống thường nhật cùng nàng.
Đây là điềm lành.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, hai đứa bé hôm qua còn địch ý dâng tràn, hôm nay lại thay đổi thái độ.
Có lẽ là nhờ nàng đưa chúng đi gặp Thịnh An Tri, hai đứa bé mới tiêu tan địch ý với nàng.
Quả thật là vô tình trúng ý rồi.
Ninh Diệu Dương kể suốt đoạn đường nàng đưa cậu về đến Hồi Tuyết Lâu.