Sắp xếp xong nơi ở cho Cơ phu tử, Thịnh Mịch Mịch lại dặn người chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để đón gió cho Cơ phu tử.
Thịnh Mịch Mịch và mấy đứa bé đã ăn qua ở Thịnh phủ nhưng phu tử chắc hẳn chưa dùng bữa, nên nàng cùng ngồi lại tháp tùng thêm đôi chút.
Huynh muội Ninh Diệu Dương ở Thịnh phủ ăn không ngon, lần này về dùng cơm cùng mọi người thấy thật thơm tho.
Quả là tự do thoải mái khi ở trong nhà mình.
Cơ phu tử xuất thân hàn vi nhưng lại đầy chính khí, phong thái đĩnh đạc, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác xưa.
Thịnh Mịch Mịch càng nhìn càng thấy mời được vị phu tử này là đúng đắn.
Dùng xong bữa, Ninh Giảo Nguyệt khẽ ghé tai huynh trưởng mà nói.
“Ca, phu nhân cũng có mắt nhìn đấy chứ, mời được Giải Nguyên đến làm gia sư, ca không nên phụ ý tốt của phu nhân đâu.”
“Được!” Ninh Diệu Dương miệng thì đồng ý nhưng trong lòng lại chẳng yên.
“Vị phu tử này là Giải Nguyên, người muốn mời phu tử chắc nhiều lắm nhưng phu tử lại chỉ chọn hầu phủ chúng ta, lại chọn ca nữa, chắc chắn là vì thấy ca thông minh tài trí dấy.”
“Thật sao?” Ninh Diệu Dương mắt sáng rực.
“Chắc chắn rồi, người có thể đỗ Giải Nguyên ắt hẳn là có mắt nhìn người! Phu nhân chỉ muốn ca đỗ đạt thành Tú Tài là được, cứ theo lời nàng mà học, cứ theo Giải Nguyên mà học, nếu có không đỗ được cũng không thể trách ca, đó là do Giải Nguyên không có tài…”
Lời ấy khiến Ninh Diệu Dương bỗng như vỡ lẽ.
“Đúng! Muội nói phải lắm.”
Lập tức, áp lực trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Quả là vẫn có muội ruột mình hiểu mình hơn.
Dùng bữa trưa xong, Cơ phu tử liền đề nghị đến thư phòng để khảo nghiệm Ninh Diệu Dương một phen.
Thịnh Mịch Mịch và Ninh Giảo Nguyệt không vào cùng.
Chưa được bao lâu, Cơ phu tử đã bước ra.
Hỏi Thịnh Mịch Mịch: "Ninh Diệu Dương đã học ở tộc học được mấy năm rồi?”
Thịnh Mịch Mịch không biết rõ.
“Ta cùng ca ca bốn tuổi đã vào tộc học, đến nay được ba năm rồi.” Ninh Giảo Nguyệt đáp thay.
Cơ phu tử đáp: "Cứ xem như hôm nay là ngày đầu tiên cậu ấy bắt đầu đọc sách đi, từ Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn mà dạy lại từ đầu…”
Rồi phu tử đưa cho Thịnh Mịch Mịch một tờ giấy nháp.
Trên giấy là chữ viết xiêu vẹo nghiêng ngả.
Chữ đầu là “Ninh” viết khá rõ, còn hai chữ sau thì như mấy nét vẽ ngẫu hứng.
Phải tốn bao công sức đoán tới đoán lui mới lờ mờ nhận ra là hai chữ Diệu Dương.
Ha ha, cái tên Ninh Diệu Dương thối tha này, học trong tộc học ba năm trời mà đến tên mình cũng viết không xong.
Chẳng trách Cơ phu tử bảo rằng xem như hôm nay là ngày đầu tiên cậu bắt đầu đọc sách…
“Được, phu tử cứ tùy ý sắp xếp tiến độ học tập của cậu ấy.”
Ninh Giảo Nguyệt nhìn thấy nét chữ của huynh trưởng cũng thấy chướng mắt.
Cơ phu tử lại bảo: "Trò ấy nói hai ngày nay bị lão phu tử ở tộc học đuổi ra ngoài, ta tính hai hôm nay dạy cho trò ấy học liền cả ngày, đem những điều cơ bản nhất giảng giải lại để trò kịp theo tiến độ tộc học.”
“Như vậy chẳng phải làm trễ nải việc học của phu tử sao?”
Cơ phu tử đáp: "Chỉ một lần này thôi, chậm hai ngày cũng không sao, nền tảng của trò ấy không vững, lên tộc học không theo kịp chỉ khiến trò càng thêm chán học, càng học càng không vào.”
“Đa tạ phu tử, vậy xin phu tử cứ tuỳ ý sắp đặt.”
…
Cơ phu tử lại hỏi Ninh Giảo Nguyệt về nội dung giảng dạy và tiến độ của lão phu tử tộc học hiện tại.
Ninh Giảo Nguyệt đều đáp rõ ràng từng điều.
Bài vở của cô bé cũng chẳng tốt là bao, nhưng chí ít cũng hiểu lão phu tử tộc học mỗi ngày đang giảng điều gì.
Cơ phu tử bèn quay lại vào thư phòng.
Thịnh Mịch Mịch cùng Ninh Giảo Nguyệt ở ngoài thư phòng dựng tai lắng nghe.
Trong thư phòng, tiếng Cơ phu tử giảng bài vang lên, giọng ôn hoà không nhanh không chậm, từ những điều đơn giản nhất mà bắt đầu giảng giải, thoạt đầu Ninh Diệu Dương còn lộ vẻ chán chường, đọc lẩm bẩm không thành tiếng.
Nhưng càng đọc tiếng lại càng vang.
Cơ phu tử giảng bài cũng rõ ràng dễ hiểu, toàn dùng lời sáng nghĩa, thêm ví dụ minh hoạ làm một hiểu ba, Thịnh Mịch Mịch cùng Ninh Giảo Nguyệt đứng ngoài nghe lén cũng thấy thích thú lạ thường.
Mãi đến khi hai người đứng đến tê chân mới rời đi.
…
“Phu nhân, phu tử này giảng còn dễ hiểu hơn lão phu tử ở tộc học của bọn ta nhiều đấy.”
Ninh Giảo Nguyệt hiếm khi khen ai như vậy.
“Đương nhiên rồi, không hổ là Giải Nguyên, mà ca con cũng thông minh sáng dạ phết, ta đây an tâm lắm.” Thịnh Mịch Mịch gật đầu hài lòng.
Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần Ninh Diệu Dương nguyện ý bước một bước.
Mọi người đều nguyện bước về phía nhau, thế thì cơ hội thắng chắc sẽ lớn.
Thịnh Mịch Mịch nhìn Ninh Giảo Nguyệt mà dặn: "Từ nay ca con chăm chỉ đèn sách, con cũng cần nỗ lực dưỡng thân, trị bệnh cũng hao tổn sức lực lắm, mỗi tối ta sẽ chuẩn bị dược thang tắm cho con rồi châm cứu giúp con, dần dần xua tan chứng hàn trong cơ thể, chứng có bằng lòng phối hợp không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Ninh Giảo Nguyệt khẽ sượng lại, một lát sau mới gật đầu.
“Dạ.”
“Ngoan! Giảo Nguyệt bảo bối thật ngoan ghê!” Thịnh Mịch Mịch vuốt đầu cô bé.
Ninh Giảo Nguyệt định tránh nhưng ngẫm lại, cô bé nhịn được.
Thịnh Mịch Mịch bất giác liên tưởng đến mèo nhỏ cao ngạo lạnh lùng lại thuận theo lúc được con người xoa đầu, thật là dễ thương quá đỗi.
Sau khi đưa Ninh Giảo Nguyệt về nghỉ ngơi, Thịnh Mịch Mịch liền quay về Hồi Tĩnh đường.
Bảo Tiểu Quả Tử đem các loại dược liệu sắp xếp lại.
Lúc trước nàng mua thuốc đều mua hai phần, một phần để cho Thịnh An Tri, một phần cho Ninh Giảo Nguyệt.
Phần của Thịnh An Tri dùng chưa hết cũng mang về rồi.
Giữ lại để khi có cơ hội sẽ dùng tiếp.
Đệ đệ nàng còn ở lại Thịnh phủ không thể trị bệnh được, mọi hành động đều bị giám sát.
Thịnh phủ thâm sâu hiểm ác, nàng phải tìm cách nào đó để đưa Thịnh An Tri ra ngoài mới ổn.
Nhưng hiện tại chưa có kế sách khả thi nào.
Mang đệ đệ đến hầu phủ mà bị người ta thấy, Thịnh gia đến đòi người, nàng không thể không trao trả.
Phụ mẫu vẫn còn, lại là nhà quyền quý, một nữ nhi đã xuất giá không thể và cũng không có lý nào mang đệ đệ về sống ở nhà chồng.
Những điều này đều phải suy tính kỹ càng.
Còn phần dược liệu khác là mua cho Ninh Giảo Nguyệt.
Trong người Ninh Giảo Nguyệt mang chứng hàn, là bệnh mãn tính từ trong bụng mẫu thân nên không thể một sớm một chiều mà trị khỏi.
Nên phải có kế hoạch lâu dài.
Ngâm canh dược cùng châm cứu tạm thời không thể trị tận gốc, nhưng có thể làm giảm chứng hàn, kiểm soát tần suất phát bệnh.
Trước kia nàng chưa từng trị qua bệnh khó nhằn như thế, nên cần tìm thêm y thư điển tịch, mong có thể kiếm được phương thuốc tốt cố gắng chữa lành cho cô bé.
“Lần này ta tự xuất tiền mua dược liệu, lần sau phải dùng công quỹ thôi, hôm qua mới thắng được ngàn lượng bạc chưa kịp làm nóng đã lấy ra đắp vào cái hòm sính lễ, thật là lỗ quá.”
Cứ như vậy mãi, đến bao giờ mới gom đủ mua một tòa nhà lớn đây?
Để có thể thuê mười tám đại nha hoàn hầu hạ?
Phải vừa khai nguồn, vừa cắt giảm.
Hỏi đến bổng lộc trước đây ở Thịnh phủ ra sao? Ở Thịnh phủ vài năm, trong tay chẳng có nổi một đồng lớn, còn thua cả Tiểu Quả Tử, cũng vì dùng tiền lo mua thuốc cho Thịnh An Tri.
Bệnh của Ninh Giảo Nguyệt lại phức tạp hơn, cần chuẩn bị liệu trình dài hạn, nàng không thể tự bù mãi được.
Lần sau phải dùng công quỹ thôi.
Đến đêm, Thịnh Mịch Mịch đi đến thư phòng xem, Ninh Diệu Dương vẫn đang cùng Cơ phu tử học hành.
Thịnh Mịch Mịch không làm phiền họ.
Bảo người gọi ra ăn cơm.
Chỉ nghe bên trong có tiếng của Ninh Diệu Dương: "Ăn cơm gì mà ăn? Không ăn, ta sắp thuộc lòng quyển Tam Tự Kinh này rồi, thuộc xong rồi ăn.”
Cơ phu tử nói: "Mang vào thư phòng mà ăn cũng được.”