Xuân Bính liền kể lại sự tình Thịnh Mịch Mịch buổi sáng thế nào tiếp quản việc cai trị Hầu phủ.
Chu ma ma nghe mà mắt trợn tròn, lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà hồi bẩm lại với Thịnh phu nhân.
Sau một buổi sáng bận rộn, Thịnh Mịch Mịch bắt đầu hưởng thụ cuộc sống.
Bốn nha hoàn giúp nàng đấm tay đấm chân, mát-xa, hai nha hoàn khác thì bóc trái cây cho nàng ăn…
Trong Hồi Tĩnh Đường, người hầu hạ có hơn mười người.
Tám ma ma, tám nha hoàn.
Trong đó, hai đại nha hoàn là do lão phu nhân để lại, giúp Thịnh Mịch Mịch quản gia, sợ nàng không thạo việc.
Bên cạnh lão Hầu gia phu nhân có bốn đại nha hoàn, tên gọi lần lượt là Tứ Bình, Bát Ổn. Tứ Nương, Bình Nương, Bát Nương, Ổn Nương.
Hai người đầu đã theo lão phu nhân ra ngoài đi Dương Châu.
Hai người sau thì ở lại trong Hầu phủ, giúp Thịnh Mịch Mịch lo liệu việc nhà.
Đều là những người đã được huấn luyện bên cạnh lão phu nhân nhiều năm.
Bản thân Thịnh Mịch Mịch vốn đã có tài năng, nhưng có lao động miễn phí để dùng, nàng cũng không cớ gì mà từ chối.
Chỉ cần nàng tỏ rõ khả năng, chế ngự được họ, để họ hiểu rằng nàng không phải là kẻ dễ bị coi thường là đủ.
Trước tiên là phải khiến họ tâm phục, sau mới có thể điều khiển được họ.
...
Vì vậy, việc Thịnh gia đưa người tới đây hoàn toàn là thừa thãi.
Người trong Hầu phủ cũng không lấy gì làm vui vẻ.
Chẳng lẽ bọn họ là những kẻ ăn không ngồi rồi, cần một người ngoài phủ đến Hầu phủ của họ mà chỉ tay năm ngón sao?
Đây không phải là đưa người đến giúp nàng, mà là cố tình gửi người tới để cô lập nàng!
Nếu Thịnh Mịch Mịch giữ lại Chu ma ma thì dù nàng có làm gì cũng sẽ tự làm giảm uy tín của mình trong Hầu phủ.
Thịnh phu nhân đây rõ ràng là muốn cảnh tỉnh nàng, rằng dẫu nàng có làm chủ mẫu của Hầu phủ đi chăng nữa thì cũng chỉ là một thứ nữ, không thể làm nên trò trống gì, ý định sau này muốn nắm trong tay nàng là rõ ràng.
Thịnh Mịch Mịch khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười châm biếm.
Chiêu này của Thịnh phu nhân không thành, sợ rằng sẽ còn chiêu khác.
Tuy nhiên, binh tới thì tướng đỡ, nước tới thì đất ngăn.
Không nghĩ thêm nữa.
Ăn mệt rồi, nàng nhắm mắt dưỡng thần.
Đúng lúc này, một sai vặt bỗng vội vàng chạy tới bẩm báo.
“Phu nhân, phu nhân, không xong rồi, thiếu gia đã đánh lão phu tử ở tộc học, lão phu tử mời phu nhân qua đó một chuyến…”
Mọi người đều im lặng.
Ngay cả người đang đấm chân mát-xa cho Thịnh Mịch Mịch cũng dừng lại.
Tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía Thịnh Mịch Mịch.
Chỉ thấy Thịnh Mịch Mịch từ từ mở mắt.
Khóe miệng nàng nở một nụ cười lạnh lùng.
Hừ, tên tiểu tử này!
Một khắc cũng không để nàng được yên thân phải không?
“Đi, xem chuyện thế nào.” Cái việc bị gọi là gia trưởng này, chỉ cần nàng không thấy ngượng thì kẻ ngượng sẽ là người khác.
…
Tộc học được thiết lập ở Đức Thuận Bá phủ.
Đức Thuận Bá phủ và Sùng Nhân Hầu phủ là cùng một bản gia, Đức Thuận Bá phủ trước đây là phủ của lão Bá gia Ninh Chấn Vinh, huynh trưởng ruột của lão Hầu gia Ninh Chấn Hưng bên Sùng Nhân Hầu phủ.
Ninh gia trước đây chỉ có một tước Bá tước được truyền lại cho trưởng tử Ninh Chấn Vinh, tức là chi hiện tại của Đức Thuận Bá phủ.
Ninh Chấn Hưng thì hoàn toàn dựa vào bản thân đi bôn ba lập công, thay hoàng thượng lập nên nhiều chiến công hiển hách mới giành được Hầu tước của Sùng Nhân Hầu phủ, cưới được lão phu nhân, hai người bắt tay mới có được sự thịnh vượng của Sùng Nhân Hầu phủ ngày nay.
Đức Thuận Bá phủ là đại phòng, Sùng Nhân Hầu phủ là nhị phòng.
Con cháu đại phòng mấy năm nay đông đúc, nhân khẩu thịnh vượng.
Nhưng nhị phòng lại gặp tình trạng con nối dõi rất ít.
Bởi vậy, tộc học mới được đặt trong đại phòng, tức là ở Đức Thuận Bá phủ.
Dĩ nhiên, hai phủ cũng không xa nhau.
Chỉ cách nhau một con phố.
Thịnh Mịch Mịch từ cửa sau đi vào khu hậu viện của Đức Thuận Bá phủ.
Nơi này tĩnh lặng, phong cảnh hữu tình rất thích hợp cho việc học hành của trẻ nhỏ.
Khi Thịnh Mịch Mịch đến nơi, một lão phu tử đang nằm trong sân rêи ɾỉ liên tục.
“Ninh Diệu Dương, cái tên tiểu bá vương này không có phép tắc gì cả, thật là không coi ai ra gì khiến lão phu tức chết mất!”